An Tây Nguyệt càng nghe càng mơ hồ, nàng chọc giận Hiền phi từ lúc nào chứ? Hôm nay hai người cũng chỉ mới chạm mặt. An Tây Nguyệt càng lúc càng cảm thấy hoàng cung này không có chút tình người nào. Hiền phi hở một chút là đòi chém đầu nàng, bị Hoàng thượng ghét bỏ rồi về cung khóc lóc, giờ đến lượt nữ nhi của bà ta tới tát nàng, còn muốn nàng không thấy được mặt trời ngày mai. Mẹ con họ có phải đã quá đáng, quá bá đạo rồi không?
An Tây Nguyệt càng nghĩ càng thấy uất ức. Sống lại một đời, nàng luôn tâm niệm "người không phạm ta, ta không phạm người", nhưng xem ra ở cái hoàng cung lạnh lẽo này, nàng không thể tiếp tục làm quả hồng mềm để mặc người ta xoa tròn bóp dẹt.
Lúc này, đám cung nữ phía sau Nam Cung Minh Kính đã vươn tay về phía An Tây Nguyệt. Nàng nhanh chóng bị bốn năm cung nữ giữ chặt lại.
"Công chúa mượn danh Thái hậu nương nương để tác oai tác quái ở đây, không sợ ta đem chuyện này bẩm báo với Thái hậu sao?"
Dù bị khống chế, An Tây Nguyệt vẫn cao giọng, ánh mắt lạnh lẽo không một chút sợ hãi.
An Tây Nguyệt ngước mắt nhìn ánh nắng ấm áp trên đầu, khoé môi nhếch lên một nụ cười châm chọc.
Minh Kính vốn đang dương dương đắc ý, mục đích của ả là rạch nát khuôn mặt xinh đẹp trước mắt này. Nhưng khi nghe An Tây Nguyệt nhắc đến Hoàng thái hậu, ả thoáng chút e dè. Song nghĩ lại, mình là công chúa tôn quý, còn nữ nhân trước mắt chẳng qua chỉ là một tiện dân hạ đẳng. Nghe mẫu phi nói, cha nàng ta lại càng là kẻ bất tài vô dụng, đến nỗi phụ hoàng mỗi lần nhắc tới An Bình Hầu đều lắc đầu ngán ngẩm. Nghĩ vậy, ánh mắt Minh Kính lại trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT