Mấy chữ "không đứng dậy nổi" còn chưa kịp nói ra, đột nhiên, An Tây Nguyệt chỉ cảm thấy một cơn gió lốc ập đến. Nam Cung Nguyên Dập một tay bế bổng nàng lên, giày hắn giẫm lên mảnh sứ vỡ kêu lạo xạo. Hắn cẩn thận đặt An Tây Nguyệt ngồi lên giường rồi mới hỏi:
"Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?"
Nghe An Tây Nguyệt bị thương, Nam Cung Nguyên Dập lo lắng khôn xiết. Hắn không ngờ một An Tây Nguyệt vốn lạnh lùng lại cứ ngồi xổm trên đất, lại chỉ mặc một lớp áo lót. Nếu là trước đây, nàng đã sớm vơ lấy quần áo mặc vào, rồi mắng hắn một trận té tát, bảo hắn đừng bao giờ đến nữa.
Lúc này, thấy gương mặt nhỏ bằng bàn tay của nàng trông có chút đáng thương, chắc là đã chịu đựng rất lâu.
Nam Cung Nguyên Dập uống rượu vào, chỉ nhớ lần bị An Tây Nguyệt mắng, trong mắt đầy vẻ tủi thân, giống như một tiểu nam nhân bị tổn thương, hoàn toàn khác với vị Nam Cung đại nhân uy phong lẫm liệt ban ngày.
An Tây Nguyệt thấy bộ dạng của hắn mà dở khóc dở cười. Bị thương ở đâu, nàng cũng không biết, chỉ cảm thấy đau dữ dội: "Ngươi về trước đi, trời sáng ta sẽ mời đại phu xem." Nàng được nằm trên giường, không phải ngồi xổm trên sàn mấy canh giờ đã là tốt lắm rồi.
"Không được, bị thương ở đâu, có nghiêm trọng không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT