Thấy Chu Đỉnh tiến lên, An Tây Nguyệt đột nhiên thay đổi sắc mặt, khoé môi cong lên một nụ cười rạng rỡ động lòng người: "Ta không phải nổi giận với Chu chưởng quỹ, mà là do tiểu tử họ Phùng này quá đáng quá. Ta cũng không thể mất oan năm trăm lượng bạc được. Nghe nói nhà bọn họ còn chữa chết người, ta đoán họ đã lấy bạc của ta để bồi thường cho người ta rồi. Hôm nay ta nhất định phải lấy được cửa hàng này, nếu không ta sẽ báo quan. Xem ra nhà hắn không còn bạc, họ đã bồi thường bạc của ta cho nhà ai, dù có phải đào mồ cuốc mả ta cũng phải đòi lại bạc của mình."
Phùng Đông vừa cầm một chiếc hộp gỗ đàn hương đi ra đã nghe thấy những lời lẽ gay gắt của An Tây Nguyệt. Ấn tượng tốt đẹp ban nãy về nàng lập tức tan thành mây khói, hắn giận dữ nói: "Nhà ta sẽ không nợ bạc của ngươi, năm trăm lượng bạc dù có phải đập nồi bán sắt ta cũng sẽ xoay xở để trả cho ngươi."
"Tốt lắm, ta sẽ chờ nhà ngươi đập nồi bán sắt." An Tây Nguyệt cũng nổi giận, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Chu Đỉnh bên cạnh, lạnh lùng nói tiếp: "Nhưng ta không cần bạc, ta muốn cửa hàng. Đây là thứ ta đã đặt cọc từ sớm, nếu không thì chúng ta gặp nhau ở quan phủ."
Phùng Đông vốn không giỏi ăn nói, không ngờ cửa hàng mà cha hắn liều mạng bảo vệ lại rơi vào kết cục này, bèn nói:
"Gặp quan thì gặp quan."
An Tây Nguyệt nói rất nhanh, khiến Chu Đỉnh phải nhìn lại mấy lần. Hắn cảm thấy tiểu nha đầu này có chút quen mặt nhưng không tài nào nhớ ra đã gặp ở đâu. Vừa nghe đến báo quan, Chu Đỉnh giật mình kinh hãi, chuyện nhỏ thế này sao có thể làm phiền đến quan phủ.
An Tây Nguyệt lại nở một nụ cười ấm áp như ánh mặt trời với Chu Đỉnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT