Tú Nhi cũng đỡ lấy cánh tay còn lại của An Tây Nguyệt. Dù là người của An Bình Hầu phủ, nhưng các nàng thân là nữ tử, dẫu có ngàn vạn nỗi oan khuất cũng không thể và không đủ sức can dự vào chuyện này.
Phùng Đông vội chắn trước mặt An Tây Nguyệt, thúc giục nàng rời đi. Cha hắn cả đời trọng chữ tín, nếu đã nhận năm trăm lượng bạc của người ta mà không giao cửa hàng, lại còn hại người ta chọc giận ác bá mà mất mạng, thì hắn còn mặt mũi nào xuống suối vàng gặp cha.
An Tây Nguyệt tự nhận mình không phải thánh nhân, nàng cũng có phần ích kỷ. Nhưng nàng luôn cảm thấy nợ Phùng đại phu. Nếu không phải nửa năm trước nàng đặt cọc cửa hàng rồi chậm chạp không đến nhận, mà Phùng Sinh lại là người trọng chữ tín, thì ông đã không cố chấp phải bán cửa hàng cho nàng. Nếu ông bán rẻ đi một chút, có được một ngàn lượng bạc về quê thì cũng đã không đến nỗi bỏ mạng.
An Tây Nguyệt càng nghĩ càng tức, nét giận thoáng hiện trên gương mặt nhỏ nhắn. Nàng thầm nhủ không thể lấy cứng chọi cứng với đám ác bá có chống lưng này. Bọn chúng có giấy tờ trong tay, nếu làm lớn chuyện ở quan phủ, phe nàng sẽ đuối lý, huống hồ đối phương rõ ràng đã có chuẩn bị.
Nghĩ vậy, vẻ mặt u ám của An Tây Nguyệt dần giãn ra, nàng nở một nụ cười ấm áp rồi chậm rãi nói:
"Chúng ta cũng có giấy tờ làm bằng chứng việc Phùng Sinh đã nhận tiền. Lúc trước khi đến mua cửa hàng này, ta đã xem kỹ khế nhà và khế đất của Phùng gia rồi mới trả năm trăm lượng bạc làm tiền đặt cọc. Phùng Sinh tuy đã mất nhưng con trai hắn vẫn còn, ta tin khế nhà và khế đất vẫn còn đó, phải không Phùng công tử?"
An Tây Nguyệt đột nhiên gọi tên Phùng Đông. Hắn chưa từng được ai gọi là "Phùng công tử", cảm thấy cách xưng hô này có phần quá lễ phép.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT