Lão phu nhân kéo tay An Tây Nguyệt, ánh mắt đầy trìu mến:
"Đừng đấm nữa, ngồi xuống nghỉ một lát đi."
"Ôi, tổ mẫu nào đâu không biết đạo lý này. Cái nhà này thành ra thế này, tổ mẫu không còn mặt mũi nào xuống dưới đó gặp tổ phụ của các con nữa. Tổ mẫu già rồi, sống chẳng được bao lâu nữa, con trai mình nuôi mình tự biết."
Ngọc thị tuy tuổi đã cao, nhưng lòng dạ sáng như gương. Trông cậy vào mấy đứa con trai làm rạng danh gia tộc là không thể rồi, chỉ mong chúng đừng làm ô danh cha mình.
Khóe mắt Ngọc thị vương một làn sương mỏng, hốc mắt tức thì ướt nhòe:
"Nếu cái nhà này thật sự tan đàn xẻ nghé, lão già này không biết phải ăn nói thế nào với cha các con."
An Ngọc Tiêu nhìn An Tây Nguyệt thật sâu. Xương gãy còn liền gân, họ là anh em, thực ra hắn cũng không muốn gây sự với anh em ruột thịt đến mức căng thẳng như vậy, để người ngoài chê cười.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT