An Tây Lâm trong lòng lạnh đi, hai tay siết chặt cuốn kinh thư trong lòng, để lại những vết hằn sâu, nhưng vẫn mỉm cười tiến lên:
"Tổ mẫu, đây là kinh thư Lâm nhi đã chép. . ."
Hành động lấy lòng của An Tây Lâm khiến trong mắt lão phu nhân lóe lên một tia chán ghét. Quản gia đã đến báo cáo, tam tiểu thư đi cùng, khóc lóc thảm thiết, trông rất đáng thương. Ngọc thị nghĩ bụng, con bé cũng coi như có hiếu, dù sao cũng là mẹ ruột. Vậy mà bây giờ lại ăn mặc diêm dúa như vậy đến lượn lờ trước mắt bà, thật không biết bộ mặt nào của nó là thật, bộ mặt nào là giả.
Lão phu nhân lạnh lùng liếc nhìn An Ngọc Tiêu:
"Hai đứa em của con nói muốn quay về ở, con xem nên làm thế nào."
An Ngọc Tiêu quay sang nhìn hai người em đang quỳ trên đất. Hôm qua, hắn đã quỳ suốt một buổi sáng trong Ngự thư phòng, một ngụm nước cũng không được uống. Vậy mà hai người em của hắn lại ở nhà đòi phân gia, chỉ sợ bị hắn liên lụy. An Ngọc Tiêu cảm thấy một luồng khí lạnh bạc bẽo ùa vào tim.
"Mọi việc xin nghe theo mẫu thân định đoạt."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT