An Tây Lâm thuận thế đứng dậy, nhìn nụ cười trên mặt An Tây Nguyệt mà ngẩn người. Nàng tự biết ở quê nhà Bình Thành đã luyện tài ăn nói đến mức điêu luyện, đám cô dì chú bác ở đó đều bị nàng dỗ ngọt đến xoay như chong chóng, kể cả đám con trai của mấy họ hàng xa nghèo khó trong An phủ cũng bị nàng mê hoặc đến mức có lẽ cả đời này cũng không muốn lấy vợ.
"Đại tỷ, tỷ tha thứ cho muội rồi sao?"
"Nói gì đến tha thứ hay không. Chúng ta đều mang họ An, cùng chung một dòng máu."
Nhưng trước kia ngươi đã hận không thể đâm dao găm vào ngực ta.
An Tây Lâm mới về phủ được một tháng. Bây giờ nàng sẽ không còn lỗ mãng đi gây sự với An Tây Nguyệt như trước nữa. Chỗ dựa duy nhất của nàng là cha. Một tháng qua, ngày nào nàng cũng đến Thụy Tuyết viện thỉnh an lão phu nhân, nhưng không ngờ, bà ta không thèm gặp mặt nàng lấy một lần, cũng không bắt nàng đến từ đường chép kinh thư. An Tây Lâm cảm thấy vô cùng mất mặt.
"Đại tỷ, Kỷ biểu ca thật sự chết rồi sao?"
Tối qua, An Tây Lâm đã biết được sự thật về cái chết của Lâm Kỷ từ An Ngọc Tiêu, nên nàng không hỏi thẳng: "Kỷ biểu ca thật sự bị tỷ đầu độc chết sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT