Tức thì, mọi người thổn thức không thôi, ai nấy đều hít một hơi lạnh, khí lạnh chạy dọc sống lưng. Năm đó Linh Lung công chúa gả đến Thiên Lang quốc, ai cũng biết đó là xứ man di, chắc chắn sẽ phải chịu khổ. Không ngờ tộc Ô Đạt lại xấu xí đến vậy. Nếu ngày nào cũng phải đối mặt với một người như thế, có lẽ chỉ muốn chết đi cho xong. Các quan viên lại bắt đầu thương cảm cho Linh Lung công chúa, mẹ mất sớm, không được sủng ái, mười lăm, mười sáu tuổi đã bị gả đi xa, lại còn bị hành hạ như vậy.
Đột nhiên, các đại thần trong điện đều dấy lên lòng trắc ẩn, chỉ vào Ô Đạt Ngu mà chửi bới, nói rằng tội nhân như thế phải bị xử lăng trì, cho hắn tan xương nát thịt, dù có chiên rán luộc nấu cũng thấy ghê tởm.
Bởi vì vừa nghe Nam Cung Nguyên Dập miêu tả, lại liên tưởng đến phong tục đồi bại của Thiên Lang quốc, họ lại thay nhau chửi rủa một phen.
Nam Cung Nam ngồi trên cao, mắt như muốn tóe lửa, sắc mặt càng lúc càng âm u, trầm giọng chất vấn: "Lâm Hổ, đây là xứ sở có dân phong thuần phác mà ngươi nói, khuyên trẫm gả công chúa của trẫm qua để tỏ tình hữu nghị sao?" Nếu không phải Nam Cung Nguyên Dập nhắc đến, thực ra Hoàng đế cũng không nhớ Linh Lung công chúa là vị công chúa nào của mình.
Sau khi Thiên Lang quốc bị diệt, Lâm thừa tướng biết tất cả già trẻ gái trai của Thiên Lang quốc đều bị Đại hoàng tử áp giải về kinh và giam giữ ở ngoại thành.
Ông ta cũng đã cho người tìm kiếm rất lâu nhưng không tìm thấy Ô Đạt Ngu. Lâm tướng nhìn sâu vào mắt Nam Cung Nguyên Dập, chỉ thấy tên nhóc miệng còn hôi sữa kia đang nhìn mình với ánh mắt khiêu khích.
Hoàng đế nổi giận, Lâm Hổ cũng không quỳ xuống, ánh mắt lạnh như băng không có nửa phần tôn kính, chỉ đứng giữa điện chắp tay về phía Hoàng đế trên cao:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play