Thiên Nhai cho rằng mình có lòng tốt, làm mấy chuyện trộm cắp vặt vãnh cũng chỉ để mọi người được no bụng, vậy mà lại bị trách phạt. Ông nhớ khoảng thời gian đó Thiên Nhai đang bị cấm túc.
Năm đó hắn bị bỏng, vẫn luôn cho rằng là ông và sư phụ cấu kết hãm hại hắn, nhưng thực ra không phải. Giam hắn cũng là muốn cứu hắn, ai ngờ lại thành ra hại hắn.
Mai Tông Chính kể lại chuyện xưa, giọng gấp gáp:
"Sau khi đốt làng, căn phòng giam Thiên Nhai sư đệ trên núi cũng bốc cháy. Vì lúc đó Thiên Nhai không chịu phục tùng quản giáo, nên chúng ta đã đóng chặt tất cả cửa trước cửa sau, hắn không thể nào thoát ra được. Chính vì vậy, khi lửa bùng lên, chúng ta đã không kịp cứu hắn, khiến hắn bị bỏng trên diện rộng. Chúng ta đều rất tự trách, cứu được mạng hắn nhưng lại không chữa lành được vết thương cho hắn. Mãi cho đến khi hắn tức giận rời đi, từ đó bặt vô âm tín."
An Tây Nguyệt thầm suy ngẫm, từ trong chuyện cũ nhìn ra manh mối:
"Vụ bỏng đó quá trùng hợp, lẽ nào Thiên Nhai thật sự đã có mặt ở đó?"
Mai Tông Chính vô cùng tiếc nuối:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT