"Ta chưa nhận ngươi làm đồ đệ. Năm đó ta nợ ngoại tổ mẫu ngươi một ân tình, nay bà ấy không còn, ân tình này vẫn phải trả. Mẹ ngươi mời ta đến phủ ở một tháng. Hôm nay ta cũng đã xem qua tư chất của mấy vị tiểu thư, đều quá kém. Nữ công một tháng cũng chẳng học được gì, vì nền tảng của các nàng quá yếu, ngộ tính không cao, lại thiếu kiên nhẫn. Ngũ tiểu thư xem như chuyên cần nhất, nhưng có kiên trì được không còn phải xem bản lĩnh của nàng. May mà tuổi còn nhỏ, nếu có tâm muốn học, vẫn có thể uốn nắn được."
An Tây Nguyệt gạt đi ngàn vạn tâm tư, liếc nhìn An Tây Ly. Ngày đầu tiên đã được Công Tôn phu nhân khen một câu, xem như nàng ta cũng có bản lĩnh.
An Tây Nguyệt rất ít khi đến Minh Lễ Đường. Vài lần đến, An Đình Hiên đều không cho nàng viết chữ, chỉ đưa mấy tờ giấy Tuyên Thành để vẽ, nói chữ nàng viết rất đẹp, nhưng vẽ thì lại là một mớ hỗn độn. Nhưng nữ tử cũng không nhất thiết phải học, tùy vào sở thích. An Tây Nguyệt không có tâm tư ngâm thơ vẽ vời nên cũng chẳng để tâm học.
Kiếp trước, nàng đã học được tài nấu nướng tuyệt hảo từ Công Tôn phu nhân. Vì biết chút y thuật, nàng càng giỏi nghiên cứu dược thiện, đây cũng là một trong những sở trường của bà. Còn thêu thùa nữ công thì phải dựa vào luyện tập bền bỉ, không có ba năm năm thì khó mà thành tài. Nhưng được Công Tôn phu nhân chỉ điểm, kỹ năng và châm pháp cũng tiến bộ rất nhiều, hơn hẳn những kẻ chỉ biết cầm mẫu vẽ sẵn mà làm theo.
"Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy. Mẫu thân đã mời phu nhân đến, vậy ngài chính là sư phụ của Tây Nguyệt."
An Tây Nguyệt mỉm cười, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
"Sư phụ tại thượng, xin nhận của đồ nhi một lạy."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play