Vũ Văn Tĩnh không còn vẻ ngang ngược như lúc nãy, trên gương mặt tuấn tú đột nhiên hiện lên vẻ trầm trọng. Mỗi khi nghĩ đến bóng hình ấy, lòng hắn lại đau như cắt. Hắn cố gượng cười:
"Là Nam Cung Nguyên Dập nói cho ngươi biết phải không? Không ngờ ngoài hành vi đáng khinh ra, miệng hắn cũng lắm chuyện thật."
Nam Cung Nguyên Dập cảm thấy mình nằm không cũng trúng đạn. Tuy hắn và Vũ Văn Tĩnh quen biết đã nhiều năm, quan hệ cũng tốt, nhưng hắn không hề quan tâm đến đời tư hay chuyện tình cảm của Vũ Văn Tĩnh, nên cũng chưa bao giờ để ý. Hắn chỉ thấy Vũ Văn Tĩnh đặt quyển sách này ở một nơi rất quan trọng trong thư phòng và bảo quản rất cẩn thận. Vũ Văn Tĩnh quả thực có tài năng rất cao về độc.
Lúc này, đôi mắt đen láy như đá vỏ chai của Nam Cung Nguyên Dập lạnh lùng bắn về phía Vũ Văn Tĩnh. Lần sau hắn đến kinh đô, nhất định sẽ không tiếp đãi hắn nữa, coi như cho chó ăn, cũng không phải nuôi không nổi.
Nam Cung Nguyên Dập khinh bỉ liếc nhìn Vũ Văn Tĩnh, không muốn nói nhiều với hắn. Chỉ là hắn không ngờ, tư duy của An Tây Nguyệt lại nhạy bén đến vậy, chỉ qua một quyển sách đã có thể chạm đến nỗi đau của Vũ Văn Tĩnh.
Chỉ là nữ tử mà Vũ Văn Tĩnh thích là ai, hắn cũng bắt đầu tò mò.
An Tây Nguyệt thấy Vũ Văn Tĩnh hiểu lầm, dù sao cũng là hắn vì giúp mình mà trộm quyển sách này, nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng, chậm rãi nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT