Âm thanh này ai cũng nghe thấy, kể cả Lâm di nương đang ân cần lau mồ hôi cho An đại nhân. Khóe môi nàng ta khẽ nhếch lên, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, nghĩ gì được nấy, chẳng còn quản được nhiều nữa.

Trong khoảnh khắc, cửa sương phòng bị hộ vệ tông ra. Trương Lại Tử quần áo xộc xệch ngã lăn ra đất, quát lớn:

"Các ngươi làm gì thế?"

Trường Phong theo sát phía sau, ánh mắt lạnh băng, quét một vòng rồi trầm giọng hỏi:

"Ngươi là ai? Ngươi làm gì ở đây? Trong phòng giấu ai?"

Trương Lại Tử kéo lại áo, trừng mắt nhìn Trường Phong:

"Giấu ai thì liên quan gì đến ngươi?"

Rồi gã lại vênh váo nói: "Làm quan thì hay lắm à? Dưới chân Thiên tử, ngươi dám làm gì ta chắc? Ngươi quản được sao?"

Trường Phong bị chọc tức, "bốp, bốp" hai cái tát giáng thẳng vào mặt Trương Lại Tử, khiến gã vô lại lập tức im bặt.

Mọi người không những không thấy Trường Phong đánh sai, mà còn khen ngợi:

"Đối với loại vô lại này thì phải dùng vũ lực, không biết đã làm hại con gái nhà ai rồi."

Lúc này, Thôi ma ma còn đâu tâm trí nghĩ đến chuyện hãm hại Đại phu nhân. Chuyện này mà để chồng mụ biết, ông ta sẽ giết mụ mất. Mụ ta như phát điên, chỉ biết ôm chăn khóc nức nở.

Xảo Nhi theo sát phía sau, vừa thấy Trương Lại Tử đã nhận ra hắn. Đây chính là kẻ mà Thôi ma ma đã tìm. Đại phu nhân chắc chắn đang ở trong phòng. Khóe môi nàng ta nở một nụ cười nhạt, liếc mắt nhìn Lâm di nương rồi khẽ gật đầu.

Nghe tiếng khóc từ bên trong, Lâm di nương mừng thầm trong bụng, càng thêm chắc chắn. Nếu để lão gia thấy Đại phu nhân ở đây, không biết hắn sẽ nghĩ gì. Ngôi vị chủ mẫu này e là khó giữ.

Lâm di nương mừng rỡ, nhưng vẫn giữ vẻ mặt yếu đuối, không để lộ cảm xúc.

Mặc Trúc vẫn vô tư ăn bánh bao, như thể mọi chuyện chẳng liên quan đến mình. Nàng như không nghe thấy tiếng động gì bên trong, ngây thơ để Xảo Nhi kéo tay. Chỉ thấy Xảo Nhi đột nhiên ghé sát vào Mặc Trúc, giả vờ như Mặc Trúc đang thì thầm với mình. Ngay lập tức, Xảo Nhi như nghe được tin gì kinh thiên động địa, bắt đầu khoa trương diễn kịch, miệng há to, cao giọng hét lên:

"Cái gì? Đại phu nhân đến dâng hương mà không thấy đâu ư? Các ngươi đã tìm khắp nơi chưa?"

Mặc Trúc đang ăn dở cái bánh bao, nghe vậy thì nghẹn ở cổ, nuốt không vào, nhổ không ra, lo lắng nói với giọng không lớn không nhỏ:

"Xảo Nhi tỷ tỷ, nói nhỏ thôi, xin hãy thận trọng lời nói."

Xảo Nhi không ngờ Mặc Trúc lại phối hợp với mình như vậy, rõ ràng Mặc Trúc chẳng nói gì, tất cả đều do mình tự biên tự diễn. Xảo Nhi trừng lớn mắt, nhưng trong chớp mắt, Mặc Trúc đâu để cho Xảo Nhi kịp nói thêm, nhanh chóng lấy một cái bánh bao trong lòng ra nhét vào miệng Xảo Nhi, khiến người ngoài nhìn vào tưởng như đang cố che giấu sự thật gì đó.

Xảo Nhi kinh ngạc đến nỗi đồng tử trợn tròn, nhất thời không phản ứng kịp. Trong mắt Lâm di nương, Xảo Nhi lúc này trông như đang kinh ngạc vì người bên trong chính là Đại phu nhân mà gấp đến không nói nên lời.

Thế nhưng Mặc Trúc không biết lấy sức ở đâu ra, giữ chặt Xảo Nhi khiến nàng không thể động đậy, chỉ biết ra sức ăn bánh bao.

Lời nhắc nhở nhỏ giọng kia khiến mọi người bắt đầu xì xào bàn tán:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play