Một lát sau, sân viện đột nhiên đông người hẳn lên. Nhiều người vội vã chạy vào, thấy khói đen bốc lên từ phía sau sương phòng, lửa không lớn lắm, nhưng An Ngọc Tiêu vẫn đi đầu, xách thùng nước chạy xuống con suối nhỏ dưới chân cầu để múc nước. Tĩnh Nguyệt Am toàn là ni cô, tay xách thùng nước mà hồn bay phách lạc, lúc này thấy một đám trai tráng giằng lấy thùng nước trong tay mình, ai nấy đều lộ vẻ cảm kích.
Mọi người thấy An Ngọc Tiêu chỉ huy cứu hỏa đâu ra đấy, liền tấm tắc khen ngợi:
"Đúng là một vị quan tốt vì dân."
"Đương kim Bệ hạ là bậc minh quân, bề tôi mà Người chọn lựa tự nhiên cũng vì dân chúng chúng ta."
"Quan tốt, quan thanh liêm. . ."
Lâm di nương cười dịu dàng, dáng vẻ xinh đẹp, ân cần đứng bên cạnh lau mồ hôi trên trán cho An Ngọc Tiêu, thỉnh thoảng lại quan tâm:
"Lão gia, cẩn thận ạ."
Khiến cho đám đông xung quanh không khỏi trêu ghẹo:
"Vị phu nhân kia trông thật xinh đẹp, tựa như tiên nữ giáng trần."
"Nhìn họ ân ái như vậy, thật đáng ngưỡng mộ. Haiz, cùng là phận nữ nhi, sao mình lại khổ thế này. Phu quân người ta làm quan, vừa uy phong lẫm liệt, lại đối với phu nhân dịu dàng như ngọc."
"Cùng nhau dâng hương, cùng nhau cứu hỏa, nam thì anh dũng, nữ thì diễm lệ, sau này nhất định sẽ trở thành một giai thoại."
"Đúng vậy, đúng vậy, mà đây là vị quan gia nào thế nhỉ?"
Mọi người đều lắc đầu. Kinh đô có biết bao nhiêu nhà cao cửa rộng, ngoài vương công quý tộc ra thì những vị quan như An Ngọc Tiêu thường không ai nhắc tới. Dù có biết đến An Bình Hầu phủ, cũng chẳng ai biết mặt mũi Hầu gia ra sao.
Lúc này, Lâm di nương tuy mặt vẫn tươi cười nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt. Thôi ma ma đi đâu rồi? Mụ ta không đến, vở kịch này làm sao diễn tiếp? Hơn nữa, tại sao hậu viện lại đột nhiên bốc cháy? Lão gia giờ chỉ một lòng cứu hỏa, phải làm sao đây?
Xảo Nhi mắt tinh, liếc một cái đã thấy Mặc Trúc trong đám đông. Chỉ thấy Mặc Trúc tay trái xách một túi lớn, tay phải cũng một túi lớn, trong lòng còn ôm một túi nữa, khắp người treo đầy đồ vừa mua, miệng còn ngậm một cái bánh bao to, chen lấn vào xem náo nhiệt. Đột nhiên, Xảo Nhi lanh lẹ chạy tới kéo Mặc Trúc, cao giọng nói:
"Mặc Trúc, ngươi cũng đi cùng phu nhân dâng hương à? Sao chỉ có một mình ngươi, phu nhân đâu rồi?"
Mặc Trúc miệng nhét đầy bánh bao, chỉ cười cười, lẩm bẩm không rõ lời:
"Cháo ăn không no, vẫn là bánh bao mới chắc bụng."
"Phu nhân. . . bây giờ ta không thấy."
Mặc Trúc nói một cách vô tư.
Cùng lúc đó, Thôi ma ma đang hôn mê bỗng tỉnh lại, sợ hãi hét lên thất thanh:
"A. . . a. . . ngươi là ai?"
Gã đàn ông lúc này đã tỉnh rượu quá nửa. Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, gã không dám động đậy, vội vàng mặc lại quần áo, ghé mắt qua khe cửa nhìn ra. Sao lại có nhiều người thế này? Nhìn qua khe cửa, Trương Lại Tử tìm mãi không thấy Hoa nương đâu, liền tức giận chửi thầm:
"Con mụ Hoa nương chết tiệt kia đi đâu rồi?"
Tiếng hét kinh hoàng của Thôi ma ma vang ra ngoài. Nơi bốc cháy là một đầu của sương phòng, nhưng tiếng hét lại phát ra từ đầu bên này.
Lúc này, mọi người đều quay về hướng đó.