Tam phu nhân lúc này cũng sốt ruột. Bình thường bà ta đã hẹp hòi, lại hay giả tạo, cái gì cũng muốn so bì. Nếu có ai hơn nhà mình một chút, bà ta liền khó chịu. Trong số các cháu trai của An phủ, người xuất chúng nhất là An Đình Hiên. Bà ta cứ ngỡ đợi con trai thi đỗ công danh, lão phu nhân sẽ tặng huyết ngọc cho con mình, nên cũng nói:
"Một thứ nữ xuất giá cũng không cần phung phí như vậy. Gả cho cháu đích tôn của Thừa tướng đại nhân, sau này còn thiếu gì bảo vật."
Kỷ Phù thấy cả nhà này cứ thế bàn chuyện cưới xin, tức đến nỗi búi tóc cũng lệch đi, dáng vẻ không còn đoan trang nữa, mặt mày vì tức giận mà méo xệch. Bà ta cảm thấy mình sắp phát điên với cái gia đình này, tức đến nỗi tim đau thắt, toàn thân nhức nhối. Bà ta cao giọng cười khẩy:
"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đúng là si tâm vọng tưởng! Phì, cái thứ con gái hạ tiện do Lâm Uyển sinh ra mà cũng đòi quyến rũ con trai ta à? Các người đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à?"
Kỷ Phù tức đến thở không ra hơi, muốn tìm một chiếc ghế mềm để dựa vào cũng không có, chỉ thẳng vào mũi Lâm Uyển mà mắng:
"Cũng không biết tự lượng sức mình! Một thứ nữ do nha hoàn rửa chân sinh ra, ỷ mình mang họ Lâm mà vênh váo à? Muốn gả con gái cho con trai ta ư? Đừng nói bản phu nhân không đồng ý, cho dù để lão thái quân biết ngươi có suy nghĩ này, cũng phải đánh chết ngươi."
Lâm di nương cũng không hề có ý định gả An Tây Lâm vào Lâm phủ, cái gia đình đó toàn những kẻ dơ bẩn. Lúc này thấy Kỷ thị chỉ vào mũi mình mà mắng, ả vốn đã kinh ngạc, lời khiêu khích của An Tây Nguyệt, Kỷ Phù không nghe ra, nhưng ả thì nghe rõ mồn một, chỉ nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT