"Ngươi gài bẫy ta. Được rồi, coi như ngươi có chút thông minh." Vệ Minh Phượng đánh giá hắn: "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Thành thật nói đi, nửa đêm ngươi chạy đến Tôn Thượng Thư phủ làm gì? Đừng nói là đi ăn trộm, bức thư ngươi giấu đi lúc nãy, ta đều thấy cả rồi."
Hắn không trả lời câu hỏi của nàng, mà chỉ nhìn thẳng vào mắt nàng, trầm giọng nói: "Đôi ủng của cha ta là do người khác tặng." Hắn nói thật, chính là Vệ Minh Phượng tặng.
Lúc này, tiếng trống canh vừa hay vang lên, Mai Vân Phong nói: "Đã qua giờ Sửu rồi, nàng có thể tự về được không?"
Vệ Minh Phượng gật đầu. Mai Vân Phong quay người định rời đi, nàng hẳn là có ngựa, còn hắn có việc quan trọng phải làm.
Bất chợt, nàng lại lắc đầu, vội nói: "Ta có thể nhìn mặt ngươi được không? Dù sao ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của ta."
Mai Vân Phong lại bay lên đầu tường Tôn Thượng Thư phủ: "Muộn rồi, mau về đi." Nói xong hắn liền biến mất.
Vệ Minh Phượng lúc này mới kéo khăn che mặt xuống, nhìn về phía đầu tường: "Ít nhất cũng cho ta biết tên ngươi chứ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT