Bỗng có nô tỳ vào báo lão gia đã đến. Tử Tô cảm thấy luồng khí uất nghẹn trong lồng ngực tan biến ngay lập tức. Nàng bỗng trở nên xinh đẹp như tranh vẽ, uyển chuyển đứng dậy như cành liễu trong gió, đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm vào An Ngọc Tiêu anh tuấn tiêu sái.
Chỉ thấy An Ngọc Tiêu cau mày bước vào. Ngũ quan anh tuấn của ông cho thấy thời trẻ ông hẳn là một mỹ nam tử. Giờ đây, dù đã gần bốn mươi, trên mặt ông không có một nếp nhăn nào, khoác trên mình bộ hoa bào trông vẫn đầy thần thái.
Tử Tô thấy An Ngọc Tiêu bước vào, mặt không khỏi ửng hồng. Gần đây nàng được lão gia yêu mến, trong lòng thầm nghĩ mình cũng có vị trí trong lòng lão gia, dù sao nàng cũng đã sinh cho lão gia một tiểu thư.
An Ngọc Tiêu thấy Tử Tô cũng ở đó, trên mặt không có biểu cảm gì nhiều. Dù gần đây ông đều nghỉ lại trong phòng nàng, nhưng ở viện của đại phu nhân, ông vẫn biết chừng mực. Ông thản nhiên nói:
"Nàng lui xuống trước đi, ta có chuyện muốn nói với đại phu nhân."
Tử Tô thấy thái độ lạnh nhạt của An Ngọc Tiêu, trong lòng chợt thấy chua xót. Hầu gia tuy mỗi ngày đều nghỉ lại phòng nàng, nhưng suy cho cùng, nàng và Lâm di nương cũng như nhau. Nàng liếc nhìn đĩa bánh trên bàn, đáy mắt thoáng hiện một tia vui mừng khó nhận ra, rồi im lặng cung kính lui xuống.
An Ngọc Tiêu hôm nay lòng dạ phiền muộn, vừa tan triều đã bất giác đi đến Quân Lan Uyển. Ông ngước mắt nhìn đại phu nhân, thấy bà mỉm cười nhàn nhạt, vẻ mặt đoan trang, hiền thục, xinh đẹp, trong lòng lại dâng lên những cảm xúc khác lạ. Đã nhiều năm rồi ông không nghỉ lại trong phòng đại phu nhân, cũng cảm thấy có chút áy náy với bà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play