Cuối cùng, mọi người thống nhất mỗi người trả mười tệ một ngày, bao ăn ở. Trình Tình Lan ở phòng cũ của Khương Chi, còn hai người đàn ông ngủ ở phòng khách.

Khương Chi giữ nguyên tắc thành thật đã kể cho ba người họ nghe chuyện cô gặp ma trong phòng đó vào chiều nay, cũng nói rõ gia đình cô đang có tang, hỏi họ có bận tâm không.

Nghe xong, cả ba người đều khẳng định Khương Chi nhìn nhầm. Họ còn nói mình là những người theo chủ nghĩa duy vật, không tin vào những thứ này, còn khuyên gia đình Khương Chi đừng mê tín.

Thôi được, cô đã nói rồi, họ không bận tâm là được.

Phan Hồng Phương phải đi chuẩn bị bữa tối, Khương Chi dẫn họ vào phòng cất hành lý.

Phương Thành đi một vòng trong phòng khách, tỏ vẻ không hài lòng, chê phòng không đủ sáng sủa. Anh ta còn chỉ vào giường gỗ, phàn nàn chỉ có một chiếc giường, hai người đàn ông ngủ sẽ quá chật. Anh ta cứ liên tục tìm cớ để bắt bẻ.

Phương Thành là kiểu người điển hình lúc chưa có được thì vội vã, có được rồi lại kén cá chọn canh.

Khương Chi trợn mắt, chuẩn bị nói: Không ở được thì thôi.

Trình Tình Lan biết rõ tính nết của Phương Thành, vội ngăn anh ta lại trước khi Khương Chi mở lời. Cô nở một nụ cười đầy cảnh cáo, từng chữ một: “Em thấy ở đây rất tốt mà. Nếu anh muốn ngủ ngoài sân, bọn em tuyệt đối sẽ không cản.”

Phương Thành miễn cưỡng im lặng, nhưng vẫn thỉnh thoảng hừ một tiếng để bày tỏ sự bất mãn.

Khương Chi thầm nghĩ, nếu đây thật sự là nhà cô, cô đã cầm chổi đuổi anh ta ra ngoài rồi.

Lười phải để ý đến con người này, Khương Chi quay lưng đi ra.

“Khoan đã.” Trình Tình Lan gọi Khương Chi lại, lịch sự hỏi: "Bây giờ có thể tắm được không? Ba đứa bọn em bị ướt hết rồi, muốn tắm trước."

"Đương nhiên là được," Khương Chi đáp: "Nhưng nước tắm các anh chị phải tự đun."

“Cái gì?!” Phương Thành la to: "Ở đây không có bình nóng lạnh sao?"

Khương Chi liếc anh ta một cách lạnh lùng, hỏi ngược lại: "Đây chẳng phải là phong cách thôn quê nguyên bản mà anh muốn sao?"

“Chị đừng để ý đến anh ấy.” Trình Tình Lan đẩy Phương Thành ra sau lưng: “Bọn em tự đun nước được, phiền chị dẫn bọn em qua đó nhé.”

Khương Chi và Hiếu Dũng ngồi trong nhà chờ cơm thì thấy ba người đã tắm xong từ phòng của mình đi ra.

Trình Tình Lan và Lý Tân Cương thì bình thường, chỉ là thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Phương Thành bước ra, mặc chiếc áo polo trắng, cổ áo hơi mở, áo được đóng thùng trong chiếc quần jean xanh nhạt có thắt lưng da đen. Trên cổ tay anh ta đeo một chiếc đồng hồ, tóc vuốt keo gọn gàng. Anh ta ưỡn cằm, đi lại đầy kiêu hãnh như một con công, sau đó mới ngồi xuống.

“Phương Thành, điện thoại anh có sóng không? Tiểu linh thông của em và Tân Cương đều không có sóng.” Trình Tình Lan và Lý Tân Cương cầm điện thoại đi đi lại lại trong nhà, cố gắng tìm nơi có sóng.

Khương Chi nghe thấy từ Tiểu linh thông thì mắt sáng lên.

Tiểu linh thông đúng là nước mắt của thời đại, gợi lên trong cô biết bao ký ức tuổi thơ. Chiếc điện thoại đầu tiên mà cha mẹ cô mua chính là Tiểu linh thông. Đã lâu lắm rồi, nếu không phải nhìn thấy lại, chắc cô đã quên mất sự tồn tại của nó.

“Vậy sao? Để tôi xem.” Sợ người khác không thấy, Phương Thành làm động tác khoa trương, lấy ra một chiếc điện thoại nắp gập màu bạc từ túi quần.

Khương Chi thầm trợn mắt, biết rõ Phương Thành đang cố ý khoe khoang trước mặt cô và Hiếu Dũng.

Hiếu Dũng, một đứa trẻ thôn quê, chưa từng thấy thứ đồ công nghệ này bao giờ. Cậu bé nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay Phương Thành với đôi mắt sáng lấp lánh.

Vốn dĩ đã tự phụ, Phương Thành càng thêm đắc ý khi thấy Hiếu Dũng cứ tò mò nhìn chằm chằm chiếc điện thoại của mình.

Khương Chi đổ mồ hôi. Cô thấy rõ Phương Thành có gia cảnh khá giả, nhưng đầu óc không được lanh lợi cho lắm. Anh ta khoe khoang như vậy, nhỡ có kẻ xấu nảy sinh ý đồ, chết lúc nào cũng không hay.

“Sao điện thoại của tôi cũng không có sóng nhỉ?” Phương Thành không chịu bỏ cuộc, đi ra ngoài một vòng lớn rồi buồn bã quay lại: “Ngoài đó cũng không có sóng.”

Trình Tình Lan quay sang hỏi: “Tiểu Mai, có thể cho tôi mượn điện thoại bàn của nhà chị gọi một cuộc được không? Tôi muốn gọi về nhà báo bình an.”

"Nhà chúng tôi không có điện thoại," Khương Chi lắc đầu: "Muốn gọi thì phải ra tiệm tạp hóa trong làng."

Trong làng chỉ có một vài gia đình hiếm hoi có lắp điện thoại.

Phương Thành nghe xong, lẩm bẩm: “Ngay cả điện thoại bàn cũng không có.”

Ngày hôm sau, Khương Chi thức dậy, mặc quần áo rồi ra ngoài. Đi ngang qua phòng khách, cô lại nghe thấy Phương Thành đang phàn nàn, không ngoài chuyện tối qua ngủ không ngon, chăn có mùi, giường cứng...

“Tân Cương, xem mắt tôi có bị quầng thâm không?”

“Không.”

“Điều kiện ở đây tệ thật đấy, cậu có thấy thế không?”

“Cũng tạm.”

“...”

Khương Chi bật cười. Thanh niên Lý Tân Cương này không chỉ ít nói mà còn là một người giỏi kết thúc mọi câu chuyện.

Lúc ăn sáng, Phan Hồng Phương nói hôm nay hai người anh họ sẽ được đưa đi chôn cất. Sau khi ăn xong, cả nhà sẽ cùng đi.

Khương Chi đang cắn dở bánh thì khựng lại, ngạc nhiên: “Đi chôn cất cùng nhau?” Theo lẽ thường, Chu Vĩnh Khang nên được để ở nhà thêm một ngày nữa.

Phan Hồng Phương hớp một ngụm cháo trắng: “Mẹ cũng không biết hai nhà họ bàn bạc ra sao, mẹ lười hỏi rồi.” Kể từ lần cãi nhau với Lý Diễm Hương, bà rất ít khi quan tâm đến tình hình bên đó.

Ba người ngồi ở bàn bên kia nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, bỗng tò mò. Trình Tình Lan đặt bát xuống bàn, hỏi: “Bọn cháu có thể đi xem không?”

Lời vừa dứt, Khương Chi, Hiếu Dũng, Phan Hồng Phương và Chu Kiến Cường, bốn người đều đồng loạt nhìn cô ta, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu. Lại có người hứng thú với tang lễ sao? Người bình thường chẳng phải đều thấy xui xẻo muốn tránh né sao?

Trình Tình Lan nghĩ mình đã nói lỡ lời, cười bẽn lẽn: “Bọn cháu chưa từng trải nghiệm nghi lễ ở thôn quê nên muốn đến xem thử. Nếu không được thì thôi ạ.”

“Không phải là không được,” Phan Hồng Phương thấy lạ, hỏi thẳng điều bà thắc mắc: “Các cháu không sợ à?”

“Sợ gì ạ?”

“Sợ xui xẻo ấy.”

Phương Thành tỏ ra khinh thường với suy nghĩ mê tín của người dân quê, lên tiếng: “Dì ơi, bọn cháu không tin vào những điều mê tín này. Cháu đã nói hôm qua rồi, đó đều là những suy nghĩ lạc hậu, ngu muội...”

Khương Chi không muốn nghe anh ta thuyết giáo nữa. Cô ăn xong thì đứng dậy ra rửa bát, nghe thấy tiếng Phan Hồng Phương nói từ phía sau: “Cậu thanh niên này, có kiêng có lành.”

Ngay khi bước vào sân nhà bác cả, Khương Chi đã nghe thấy tiếng Lý Diễm Hương khóc xé lòng. Giọng bà ta cao vút, sắc nhọn, vang vọng vào tai mọi người, khiến lòng ai cũng tê dại.

Phương Thành đi phía sau, cơ thể cứng đờ lại, dừng bước.

“Ừm, bọn cháu đi... ờ... ra tiệm tạp hóa gọi điện thoại, lát nữa sẽ quay lại.” Nói xong, anh ta kéo Trình Tình Lan và Lý Tân Cương, ba người chạy đi mất.

“Vĩnh Khang ơi, con đi rồi mẹ biết phải làm sao đây? Hu hu... Mẹ giờ chỉ còn một mình thôi...”

Khương Chi bước vào, thấy Lý Diễm Hương đau khổ, hai tay dang rộng nằm bò trên quan tài của Chu Vĩnh Khang, không ai kéo ra được.

Cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh khiến ai nhìn thấy cũng đau lòng. Một người phụ nữ đi đến an ủi: “Diễm Hương à, cố nén đau thương, hãy để Vĩnh Khang ra đi thanh thản, đừng để lỡ giờ lành. Chị.... ối, Diễm Hương ngất rồi!”

Lý Diễm Hương khóc ngất đi. Vài người thân luống cuống đưa bà xuống khỏi quan tài, dìu vào phòng.

Sau một lúc hỗn loạn, vài người khác bước vào linh đường.

Đó là trưởng làng cùng gia đình ông ta.

Vì chuyện của người ngốc hôm qua, Khương Chi đặc biệt chú ý đến vị trưởng làng này.

Trưởng làng Ngũ Mộc Dân trông giống một người nông dân bình thường ngoài năm mươi tuổi, mặc chiếc áo vải xám cũ, quần đen, đi một đôi giày vải. Điều khác biệt duy nhất là ông ta gọn gàng sạch sẽ hơn những người dân xung quanh, không râu ria lùm xùm, tóc chải chuốt cẩn thận. Đôi mắt sáng có thần, dù không nói gì cũng toát lên vẻ uy nghiêm.

Trưởng làng dường như cảm nhận được, quay đầu nhìn Khương Chi, bốn mắt chạm nhau. Ông ta nở một nụ cười hiền hậu với cô.

Bị phát hiện rồi!

Khương Chi hơi giật mình, suýt nữa đã lảng tránh. Cô trấn tĩnh lại, gượng gạo cười đáp.

Cô cảm thấy vị trưởng làng này không hề chất phác, trung thực như vẻ ngoài. Có rất nhiều người đang nhìn ông ta, nhưng cô chỉ vừa quan sát chưa đầy nửa phút mà đã bị ông ta phát hiện. Điều đó cho thấy ông ta rất cảnh giác.

Hơn nữa, khi không cười, vẻ mặt ông ta rất nghiêm nghị, nhưng vừa cười lên, ông ta lại như biến thành một người khác, hiền lành và gần gũi như Di Lặc.

Vợ của trưởng làng, Chu Xuân Chi, đứng lặng lẽ bên cạnh ông ta, vẻ mặt lạnh lùng. Con trai cả Ngũ Bác Văn không đến, chỉ có con trai út Ngũ Kiệt. Anh ta là kế toán của làng, đôi mắt ti hí lại ánh lên vẻ tinh ranh. Vừa bước vào, anh ta đã đảo mắt khắp phòng, không biết đang tính toán điều gì.

Nhưng vừa rồi, khi nghe tin Lý Diễm Hương ngất xỉu, Khương Chi dường như thấy khóe môi Chu Xuân Chi hơi nhếch lên rồi biến mất rất nhanh. Cô không chắc mình có nhìn nhầm không.

Đến giờ, vài người đàn ông khỏe mạnh khiêng quan tài ra ngoài, mọi người cùng đi theo.

“A...” Trưởng làng bỗng chống tay lên trán, cau mày, vẻ mặt mệt mỏi: “Đầu hơi choáng, chắc là bị cảm chưa khỏi hẳn.”

Giọng ông ta mang chút vẻ xin lỗi: “Già rồi, sức khỏe không còn như trước, chỉ bị cảm mà cũng mệt mỏi thế này.”

Ý ông ta là sẽ không đi tiễn. Vì ông ta đã nói rõ như vậy, lại được mọi người kính trọng nên không ai phản đối.

“Sức khỏe quan trọng hơn, trưởng làng cứ ở lại đây.”

“Đúng vậy, đúng vậy, có lòng là được rồi, sức khỏe là trên hết.”

Khương Chi lại tinh mắt phát hiện, ánh mắt Chu Xuân Chi lóe lên một cái rồi lại trở về vẻ lạnh nhạt.

Khương Chi hơi nhíu mày, trực giác mách bảo có điều gì đó không ổn. Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định ở lại.

“Ối!” Khương Chi cúi người ôm bụng: “Mẹ, con tự nhiên đau bụng muốn đi vệ sinh.”

“Thế thì mau đi đi, sắp đến giờ rồi.”

“Chắc phải mất một lúc mới xong...”

Phan Hồng Phương nhăn mặt, tỏ vẻ khó chịu: “Con lắm chuyện thật đấy. Được rồi, mau đi đi.” Rồi bà nói thêm: “Đúng là người lười hay đi vệ sinh vặt.”

Để diễn cho tròn vai, Khương Chi với vẻ mặt khó chịu ôm bụng, chạy nhanh vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh vừa nóng vừa ngột ngạt. Cô còn phát hiện trên tường có một con thằn lằn siêu mập, mập đến mức cô suýt không nhận ra.

Khương Chi nhìn thân hình tròn vo của nó rồi lại nhìn những con muỗi xung quanh, không khỏi cảm thán: “Thức ăn ở đây tốt thật, mập thế này cơ mà.”

Chịu đựng mùi hôi, cô lại bị vài con muỗi cắn. Trước khi đi, cô chào tạm biệt con thằn lằn: “Ngươi lại có một bữa no nê rồi nhé.”

Khương Chi mồ hôi nhễ nhại, nhẹ nhàng đi ra khỏi nhà vệ sinh. Lúc này, mọi người đã đi hết.

Cô thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán rồi rón rén đi vào trong nhà, lắng nghe, không bỏ sót một tiếng động lạ nào.

Không biết Lý Diễm Hương ngủ ở phòng nào, cô chỉ đành kiểm tra từng phòng một. Đến phòng thứ ba, có tiếng nói chuyện rất nhỏ vọng ra.

Tim Khương Chi đập nhanh, cô nhẹ nhàng áp tai vào cửa, lắng nghe.

Cô nhíu mày. Đúng là có người nói chuyện bên trong, nhưng giọng quá nhỏ, cô đứng ngoài gần như không nghe thấy gì.

Khương Chi đảo mắt, nhanh chóng đi ra phía sau nhà.

Lách ra sân sau, Khương Chi cúi thấp người, rón rén đi đến cửa sổ phòng của Lý Diễm Hương, giống như một tên trộm, từ từ hé đầu nhìn vào.

Quả nhiên, cô thấy trưởng làng.

Có gian tình!

Khương Chi nheo mắt, nhìn chằm chằm hai người trong phòng.

Trưởng làng quay lưng lại với Khương Chi, đứng cạnh giường, tay trái thân mật đặt trên vai Lý Diễm Hương, cúi đầu nói gì đó.

Hóa ra nói đau đầu chỉ là cái cớ để đến tìm Lý Diễm Hương. Chẳng trách ban nãy vẻ mặt vợ ông ta lại bất thường như vậy. Có vẻ bà ấy đã sớm biết chuyện chồng mình ngoại tình với Lý Diễm Hương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play