"Chuyện gì vậy chị?" Hiếu Dũng bước vào.

"Mau cõng chị ra ngoài!"

"Hả?" Hiếu Dũng trợn tròn mắt.

"Đừng có 'hả' nữa, mau cõng chị đi!" Khương Chi sốt ruột. Hiếu Dũng đang đứng ngay cạnh giường khiến cô lo lắng. Dù Hiếu Dũng là con trai, dương khí mạnh, nhưng cô vẫn sợ có chuyện bất trắc.

Hiếu Dũng khó tin nhìn Khương Chi, cứ như đang nói: Chị, chị lớn thế này rồi mà còn bắt em cõng?

Tuy vậy, cậu vẫn ngượng ngùng quay lưng lại, cõng cô ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi phòng, Khương Chi đã nhảy khỏi lưng Hiếu Dũng, vỗ vai cậu đầy vẻ biết ơn: "Đúng là em trai tốt của chị."

Có lẽ vì trong nhà hiếm khi đùa giỡn như vậy, Hiếu Dũng có chút ngại, gãi gãi đầu rồi hỏi: "Chị, sao chị lại bắt em cõng ra ngoài?"

Khương Chi chớp mắt: "Chị đùa em thôi."

Hiếu Dũng không tin cứ hỏi mãi. Cậu nhất quyết phải hỏi cho ra lẽ, nếu không sẽ không chịu buông tha. Khương Chi vốn không định nói cho cậu biết vì từ đầu đến cuối chỉ có mình cô nhìn thấy những thứ không sạch sẽ này. Cô không muốn kéo cậu vào. Nhưng vì Hiếu Dũng cứ nài nỉ mãi, cô đành nói: "Dưới gầm giường có người."

"Gì cơ?" Hiếu Dũng giật mình: "Sao chị không nói sớm?"

Cậu tưởng nhà có trộm.

"Ấy, em đừng vào..." Khương Chi định ngăn lại nhưng cậu đã chạy vào phòng mất rồi.

Sau đó cậu lại đi ra, vẻ mặt hoang mang: "Dưới gầm giường làm gì có ai, chị nhìn nhầm rồi à?"

"Không phải người," Khương Chi nghiêm túc nói: "Là thứ đó."

"Chị, chị đùa em à?" Hiếu Dũng lắp bắp: "Đừng dọa em..."

Khương Chi nhún vai: "Không tin thì thôi."

Hiếu Dũng nhìn biểu cảm của Khương Chi không giống đang đùa nên tin ngay.

Ngoài sự kính sợ, những người trẻ tuổi cũng có sự tò mò vô hạn đối với ma quỷ, Hiếu Dũng cũng không ngoại lệ. Đây là lần đầu tiên cậu gặp chuyện này. Ngoài sợ hãi ra, cậu còn cảm thấy một chút phấn khích, giống như vừa phát hiện ra người ngoài hành tinh vậy, một cảm giác rất lạ lẫm.

"Chị, sau này nếu chị còn thấy những thứ như vậy nhất định phải nói cho em biết!"

Khương Chi nhìn Hiếu Dũng với đôi mắt sáng rực, cười nói: "Em không sợ à? Chị chỉ sợ đến lúc đó em sợ tè ra quần thì lại khổ."

"Chị còn không sợ, sao em phải sợ?" Hiếu Dũng tự tin đáp.

"Gì mà sợ với không sợ, hai đứa đang nói chuyện gì đấy?" Phan Hồng Phương từ ngoài về, đứng ở cửa vừa phủi nước mưa trên người vừa hỏi.

Khương Chi nghĩ một lát, kể lại chuyện vừa xảy ra cho Phan Hồng Phương nghe. Cô làm vậy chủ yếu là vì không muốn ngủ trong căn phòng đó nữa.

Nghe xong, Phan Hồng Phương cau mày, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Bà không nói gì, đi vào phòng trong, lúc ra thì trên tay cầm một đống tiền giấy, hương nến và một cái chậu than.

Thấy Phan Hồng Phương mang những thứ đó vào phòng của Tiểu Mai, Khương Chi cũng đi theo.

Chờ Phan Hồng Phương thắp hương, cắm vào bát nhang và vái lạy, Khương Chi cũng ngồi xuống cùng bà đốt tiền giấy.

Hiếu Dũng đứng một bên hỏi: "Mẹ, mẹ cũng tin lời chị nói à?"

"Không tin thì mẹ đốt mấy thứ này làm gì, để đuổi muỗi chắc?"

Hiếu Dũng cười hì hì rồi quay sang hỏi Khương Chi: "Chị, chị có thấy người đó trông như thế nào không?"

Khương Chi thật sự không nhìn rõ. Lúc đó trong phòng thiếu ánh sáng, cô chỉ thấy một bóng đen mờ mờ.

Phan Hồng Phương nghiêm giọng cảnh cáo Hiếu Dũng: "Mẹ đã dặn là không được nhắc đến mấy thứ đó nữa!"

Thấy Phan Hồng Phương kiêng kỵ những thứ này, Khương Chi liền thử hỏi: "Mẹ, con sợ thứ bẩn thỉu đó tối nay quay lại tìm con...".

"Phỉ phỉ phỉ, đại cát đại lợi!"

Vốn dĩ ở thôn quê người ta đã rất tin vào mê tín, nay trong nhà lại liên tiếp có hai người chết, quả thật là có chút quỷ dị. Đúng lúc này, con gái lại thấy thứ bẩn thỉu, Phan Hồng Phương không thể không lo lắng.

"Đừng nói bậy nữa," Phan Hồng Phương nói: "Tối nay con sang ngủ với mẹ, bảo bố con sang phòng em con ngủ."

Nói xong, Phan Hồng Phương bắt đầu lẩm bẩm khấn vái giữa không trung: "Đốt nhiều tiền giấy biếu ông, ông cầm lấy rồi đi đi. Xuống dưới mua thêm nhiều thứ mà ăn, đi đi nhé..."

Khương Chi vốn định nói nhà còn một phòng trống hay cô chuyển sang đó ngủ. Nhưng sau khi nghe Phan Hồng Phương nói vậy, cô cũng ngại không dám đề cập nữa.

Lúc nãy đốt tiền giấy, tàn tro bay ra dính đầy quần áo Khương Chi. Cô nghĩ trời chưa tối hẳn nên đi tắm.

Nhà không có bình nóng lạnh, muốn tắm phải tự đun nước. Khương Chi xách hai thùng nước nóng vừa đun xong đi về phía nhà tắm.

Nhà tắm nằm ở phía sau nhà, đối diện với khu rừng phía sau núi. Có một cái cửa sổ nhỏ để thông gió, bình thường mọi người không đóng hẳn, nhưng Khương Chi không yên tâm, vẫn đóng lại.

Trong nhà tắm ẩm ướt, có mùi lạ, dưới tường mọc đầy rêu xanh, có vài con bọ nhỏ màu xám đang đậu.

Khương Chi thấy tường bẩn, không dám treo quần áo lên nên cô mang một cái ghế vào để đồ. Cô vừa cởi áo, tay đưa ra sau chuẩn bị cởi áo lót thì bỗng cảm thấy có một ánh mắt kỳ lạ đang nhìn mình từ phía sau. Cô theo bản năng quay đầu lại.

Bên ngoài, một khuôn mặt đang áp sát vào cửa sổ, có vẻ đang cố gắng nhìn rõ vào bên trong, các đường nét trên mặt bị ép vào kính méo mó.

Khương Chi giật mình, tim đập nhanh hơn. Cô trấn tĩnh lại vài giây, nhìn kỹ hơn thì nhận ra đó là người chứ không phải ma.

Nỗi kinh hoàng trong lòng cô nhanh chóng được thay thế bằng sự tức giận, lửa giận bùng lên.

Là ma thì thôi cô không dám chọc, nhưng nếu là người sống...

Tức nước vỡ bờ!

"Khốn kiếp! May mà là kính mờ, không thì chọc mù mắt chó nhà ngươi!"

Khương Chi siết chặt nắm đấm, giận dữ xông ra ngoài. Thấy người đàn ông vẫn còn áp mặt vào cửa sổ, cô tức điên, không nói hai lời, đá một cước khiến hắn ngã lăn ra đất.

Cảnh tượng tiếp theo khiến Khương Chi ngớ người.

Người đàn ông to lớn nằm trên đất, lại lăn lộn như một đứa trẻ, miệng gào khóc: "...Oa... oa... bắt nạt tôi, cô bắt nạt tôi!"

"Có chuyện gì vậy?" Hiếu Dũng và Phan Hồng Phương nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy tới.

Khương Chi có chút sững sờ, ngơ ngác chỉ vào người đàn ông dưới đất: "Cái tên biến thái này nhìn trộm con tắm."

Người đàn ông hừ một tiếng bằng mũi: "Tôi không phải là biến thái, tôi tên là Bác Văn!"

Nghe vậy, Khương Chi mới nhận ra, người đàn ông dưới đất này hình như có vấn đề về trí tuệ.

Hiếu Dũng kêu lên: "Ôi, hóa ra là anh Bác Văn à. Sao anh lại nằm dưới đất thế này, mau dậy đi, bẩn hết quần áo rồi."

Bác Văn nằm vạ vật trên đất không chịu đứng dậy, chỉ tay vào mông mình: "Tôi đau mông."

Nghe xong, Phan Hồng Phương liếc nhìn Khương Chi, đoán ngay là cô đã gây ra chuyện. Bà nói với người đàn ông bằng giọng dỗ dành trẻ con: "Để dì thổi một cái là hết đau, phù... phù... hết đau rồi phải không? Mau dậy đi, dì sẽ cho con kẹo."

Nghe thấy có kẹo, Bác Văn lập tức ngừng khóc, bật dậy, lẽo đẽo theo Phan Hồng Phương.

Một người đàn ông cao gần một mét tám, vẻ ngoài thô kệch nhưng hành động lại giống một đứa trẻ sáu bảy tuổi. Cảnh tượng này thật kỳ lạ.

Hiếu Dũng nói: "Chị đừng chấp nhặt với người ngốc."

Khương Chi hỏi: "Ngốc thì có quyền nhìn trộm người khác tắm sao?"

Hiếu Dũng xòe tay ra: "Chị ơi, chịu thôi. Ai bảo anh ta là con trai của trưởng làng, mọi người nể mặt ông ấy nên đều nhắm mắt cho qua."

Con trai của trưởng làng?

Xem ra ở đâu cũng có chuyện đặc cách, ngay cả ở cái vùng quê hẻo lánh này cũng không ngoại lệ. Khương Chi bĩu môi.

Sau cơn mưa, trời lại hửng nắng.

Tắm xong, Khương Chi ngồi một mình trên ghế tre ngoài sân lau tóc, đầu óc cũng nhân tiện sắp xếp lại mọi chuyện.

Nghĩ mãi, cô cũng không có thêm manh mối nào. Người đáng nghi nhất vẫn là Lý Diễm Hương. Chuyện cũng kỳ lạ, có lẽ vì là lần đầu tiên tham gia vào một câu chuyện như thế này, Khương Chi không cảm thấy quá áp lực, thay vào đó, cô khá bình thản.

Tính đến thời điểm hiện tại, ngoài những chuyện ma quỷ ra, chưa có ai tỏ ra thù địch với cô, cũng không có nhân vật nguy hiểm nào xuất hiện. Có lẽ... những nhân vật nguy hiểm còn chưa xuất hiện thì sao?

Tuy câu chuyện của Tiểu Mai chỉ kể đến đây, nhưng cô dám chắc mọi thứ mới chỉ là khởi đầu, chắc chắn còn những nhân vật mấu chốt chưa xuất hiện.

Đang nghĩ ngợi, Khương Chi thấy ba người trẻ tuổi, trông không giống người trong làng, đang nhếch nhác đi về phía cô.

Hai nam, một nữ, khoảng hơn hai mươi tuổi, cả ba đều đeo ba lô. Nửa dưới quần áo bị ướt hết, giày dính đầy bùn đất đến mức không còn thấy hình dạng ban đầu, mỗi bước đi đều để lại dấu chân bùn.

Cô gái trông có vẻ bối rối, nhìn hai người bạn bên cạnh rồi ngại ngùng mở lời: “Chào chị, ờ... chúng tôi là sinh viên, đến đây du lịch trong kỳ nghỉ hè. Xin hỏi... có thể ở nhà chị vài ngày được không?”

Thấy Khương Chi nhìn mình một cách hoài nghi, cô gái vội vàng lấy ba tấm thẻ căn cước từ trong túi ra đưa cho cô xem, nói nhanh: "Chúng tôi là sinh viên thật, không nói dối đâu. Đây là thẻ căn cước và thẻ sinh viên của cả ba, chị xem đi."

Khương Chi liếc qua một lượt, nhưng không đồng ý ngay: “Chuyện này tôi không quyết được, phải hỏi mẹ tôi đã.”

Lời cô nói là thật, nhưng ba người họ nghe xong lại lo lắng, cho rằng Khương Chi đang từ chối khéo. Họ hiểu lầm như vậy là vì trước đó họ đã hỏi năm gia đình rồi, đều bị từ chối thẳng thừng. Điều này khiến họ mất hết tự tin. Trời cũng sắp tối rồi, nếu không tìm được chỗ ở, cả ba sẽ phải đứng ngoài đường cả đêm.

Một người đàn ông đeo kính gọng vàng, vội vàng lấy ra một chiếc ví da đen phồng từ trong ba lô mở ra cho Khương Chi xem: “Chúng tôi sẽ trả tiền, không ở nhờ đâu!”

“Đúng vậy, đúng vậy, mỗi người chúng tôi đều trả tiền phòng.” Hai người còn lại cũng gật đầu đồng tình.

Khương Chi thầm lắc đầu. Người ta thường nói có của không nên khoe, vậy mà người đàn ông này ở một nơi xa lạ, lại không hề ngần ngại rút ra cả một cọc tiền trước mặt người lạ. Không biết là anh ta quá vô tư hay là thiếu suy nghĩ.

Khương Chi liếc nhìn cọc tiền dày cộm, đoán chừng vẻ mặt hoảng hốt của họ là do đã bị những người khác từ chối.

Khương Chi đứng dậy khỏi ghế: "Đi thôi, tôi dẫn mấy anh chị đi gặp mẹ tôi, xem bà có đồng ý không."

Phan Hồng Phương nghe nói cả ba đều là sinh viên liền đồng ý ngay. Bà còn tự hào kể rằng con gái mình cũng là sinh viên. Ở thời đại này, việc một vùng quê nghèo hẻo lánh có được một sinh viên là điều rất hiếm. Vì con gái mình cũng là sinh viên, Phan Hồng Phương có thiện cảm đặc biệt với họ.

Ba người họ có chút ngạc nhiên. Đặc biệt, người đàn ông đeo kính, anh ta nhìn Khương Chi từ trên xuống dưới một cách dò xét. Một cô gái thôn quê chẳng có gì nổi bật lại là sinh viên? Anh ta không tin lắm, hỏi: "Trường nào?"

Gì đây, khinh thường nhau à?

Vẻ mặt Khương Chi trở nên lạnh lùng, cô đáp lại một cách nhạt nhẽo: "Đại học C." Anh ta nhìn chằm chằm cô một cách trắng trợn như vậy, tưởng cô không thấy sao?

Thấy vẻ mặt lạnh lùng của Khương Chi, cô gái kéo vạt áo của anh ta, nháy mắt ra hiệu cho anh ta đừng nói bậy nữa.

Qua cuộc nói chuyện sau đó, Khương Chi biết được cả ba người đều là sinh viên đại học S. Người đàn ông đeo kính tên là Phương Thành, người đàn ông ít nói tên là Lý Tân Cương, cô gái tên là Trình Tình Lan.

Làng Mộc Sa là một nơi nghèo khó, giao thông vô cùng bất tiện, thường ngày hiếm khi có người ngoài đến, người dân cũng ít khi đi ra ngoài. Khương Chi không hiểu tại sao lại có người chọn nơi này để du lịch.

Phương Thành nói đến đây là ý của anh ta. Cả ba đều là những người yêu thích nhiếp ảnh. Lần này họ muốn chụp một vài bức ảnh mang phong cách đồng quê. Sau khi đi vài nơi mà không hài lòng, họ đã chọn làng Mộc Sa. Anh ta nói rằng ở đây đậm nét thô sơ nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play