Theo hướng người phụ nữ trung niên chỉ, Khương Chi tìm thấy nhà xí.

Mái trên được dựng nên từ một đống cỏ khô, bốn bên là bốn tấm ván gỗ ghép tạm bợ.

Mùi hôi thối xộc tới từ xa, Khương Chi bịt mũi, chần chừ một lúc lâu, cuối cùng vẫn đánh bạo đẩy cánh cửa gỗ bước vào.

Một mùi hôi kinh khủng xộc thẳng vào mũi. Bên trong, người ta đào một cái hố lớn trên mặt đất, đặt vào đó một cái thùng gỗ. Trên thùng có hai tấm ván để đặt chân.

Khương Chi không dám xông vào, đứng ngoài cẩn thận ghé đầu xuống nhìn, sau đó cô thấy một cảnh tượng cả đời không thể quên.

Một lớp dòi màu trắng đang bò lúc nhúc trên lớp chất bẩn màu vàng, xoắn xuýt vào nhau. Phía trên là đàn ruồi xanh bay vo ve.

"Ọe..."

Khương Chi nôn khan một tiếng, đá mạnh vào cửa đóng sầm lại, quay lưng bỏ chạy nhanh như bay.

Đến lúc này, cô mới hiểu vì sao nụ cười của người phụ nữ kia lại quái lạ đến vậy.

Trước đây Khương Chi chỉ nghe người ta kể về nhà xí ở nông thôn tệ hại thế nào chứ chưa bao giờ trải nghiệm. Hôm nay cô mới được mở mang tầm mắt, giờ chỉ cần nhắm mắt, cảnh những con dòi lúc nhúc lại hiện lên trong đầu cô.

Cô đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình rồi.

Trên đường quay lại, Khương Chi vừa đi vừa tự trách, sao lúc ăn lại uống nhiều nước đến vậy!

Cuối cùng cô đành ngoan ngoãn quay về xếp hàng.

Đi vệ sinh xong, Khương Chi tính đi tìm Phan Hồng Phương và mọi người. Vừa rẽ ở góc bếp, cô nghe tiếng ho sau lưng.

Khương Chi quay lại, thấy một người đàn ông đang đứng tựa vào tường, một tay che miệng ho không ngớt, tay kia chống gậy. Mặt anh ta trắng xanh, môi tím tái, dù trời nóng nhưng lại mặc áo dài tay.

Trạng thái bệnh tật rất rõ ràng, Khương Chi chỉ cần nhìn một cái là đoán ra ngay, đây chính là anh họ thứ hai của Tiểu Mai.

Khương Chi cười, chào hỏi: "Anh họ."

Anh hai cười nhạt: "Tiểu Mai giờ xa cách với anh rồi, trước kia em vẫn gọi anh là anh Vĩnh Khang."

Không biết trả lời thế nào, Khương Chi chỉ cười mà không nói gì.

"Khụ khụ khụ..."

Chu Vĩnh Khang lại ho dữ dội. Gương mặt trắng bệch của anh ta đỏ bừng lên, tưởng chừng như lá phổi cũng sắp văng ra ngoài.

Một người phụ nữ vội vàng từ trong nhà đi ra, vẻ mặt căng thẳng, nhanh chóng đỡ Chu Vĩnh Khang, một tay vỗ lưng để anh dễ thở hơn.

Khi Chu Vĩnh Khang bớt ho, người phụ nữ mới chuyển ánh mắt sang Khương Chi.

Người phụ nữ nhướn mày, "Ồ," một tiếng: "Là Tiểu Mai à, sao thấy tôi mà không chào?"

Rồi lại cười cợt: "Thầy cô ở đại học đều dạy thế à?"

Xem ra người phụ nữ này chính là thím hai của Tiểu Mai, Lý Diễm Hương.

Khương Chi phớt lờ thái độ mỉa mai của bà ta, cất tiếng: "Chào thím hai."

Giờ thì cô đã hiểu vì sao Phan Hồng Phương lại nói nếu Lý Diễm Hương biết chuyện Tiểu Mai lỡ lời, chắc chắn sẽ xé nát miệng cô ấy.

Người phụ nữ này đúng kiểu mụ dì ghẻ độc ác trên phim ảnh, chua ngoa, nói lời châm chọc, ánh mắt sắc lạnh, trông chẳng dễ gần chút nào.

Nhưng ngoài tính cách cay nghiệt ra, bà ta cũng có chút nhan sắc. Da trắng, cằm nhọn, lông mày lá liễu, mắt phượng, dáng người mảnh mai. Tóc chải gọn gàng, mặc chiếc váy liền đen dài quá gối cùng đôi giày cao gót đế xuồng đang thịnh hành, không hề có dáng vẻ quê mùa như phụ nữ nông thôn.

Sau khi Khương Chi chào, Lý Diễm Hương lại làm như không nghe thấy, quay sang ân cần hỏi con trai: "Vĩnh Khang, con không khỏe à? Hay để mẹ đỡ con vào trong nằm nghỉ, ngoài này gió lớn, đừng để bị cảm mà ho thêm."

Khương Chi nhìn lên trời, làm gì có gió?

Lý Diễm Hương dịu dàng hoàn toàn khác hẳn thái độ chua chát vừa nãy với Khương Chi.

Nói xong, bà ta không thèm nhìn Khương Chi một cái, trực tiếp đỡ Chu Vĩnh Khang vào nhà.

Khương Chi bĩu môi. Lúc đầu thì bảo cô không chào, khi cô chào rồi thì lại làm ngơ. Người phụ nữ này thật khó mà đối phó.

Đêm khuya, trong căn phòng cạnh phòng khách, Khương Chi và Hiếu Dũng ngồi trên ghế xem TV. Cùng lúc đó, Phan Hồng Phương chống tay lên cằm ngủ gật, còn Chu Kiến Cường thì cùng một vài người họ hàng đánh mạt chược ở một góc khác. Bên kia tường, bác cả và con trai nhỏ đang ngủ trên hai chiếc giường tre.

TV chỉ có vài kênh, tín hiệu chập chờn, hình ảnh mờ ảo, thỉnh thoảng lại bị nhiễu hạt kèm theo tiếng rè rè.

"Chán quá đi," Khương Chi lầm bầm.

"Chán thì ra ngoài đi dạo một lát, đừng có lẩm bẩm ở đây."

Khương Chi cứ tưởng Phan Hồng Phương đã ngủ, không ngờ bà ấy chỉ nhắm mắt dưỡng thần, tinh thần vẫn còn tốt chán.

"Vậy con đi dạo một lát, ngồi cả đêm mỏi hết cả mông rồi."

Khương Chi xoa xoa tấm lưng cứng đờ đứng dậy, định ra ngoài sân đi vài vòng cho thư giãn.

Tron làng không có đèn đường, đêm xuống tối đen như mực.

Ngoài sân, gió lớn đã nổi lên từ lúc nào. Chiếc đèn lồng trắng in chữ "Đại" treo ở cửa bị gió thổi bay phất phơ, trong đêm tối trông càng thêm rùng rợn.

Bụi cây sau lưng rung lắc điên cuồng trong gió bão, những cành cây đung đưa trông như những con quái vật giương nanh múa vuốt, chực chờ lao đến, kéo người ta vào bóng tối vô tận.

Ban ngày trời nắng nóng, nhưng ban đêm nhiệt độ lại giảm đi mấy độ. Gió thổi qua, Khương Chi rùng mình, nổi cả da gà.

Gió lớn quá, hay là vào nhà đi thôi, kẻo lại bị cảm lạnh.

Khương Chi quay vào, vừa đi tới chỗ đặt quan tài, bất chợt nghe thấy tiếng trẻ con cười khúc khích ở phía sau.

"Hi hi... hi hi hi hi..."

Tiếng cười non nớt nhưng lại mang theo vẻ ma quái, lẩn khuất trong không trung, kỳ dị đến lạ thường.

Đồng tử Khương Chi co lại, cô quay người nhìn về phía cửa.

Tiếng cười phát ra từ đó.

Chỉ thấy một cô bé sáu bảy tuổi mặc váy đen, nụ cười gượng gạo cứng đờ trên mặt, nhảy nhót xuất hiện ở cửa, tay dắt một người đàn ông.

"Hi hi hi hi..."

Cô bé mặc váy đen lắc đầu, hai bím tóc bay qua bay lại, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ.

Nhưng khung cảnh đó lại... vô cùng kinh hãi.

Người đàn ông bị cô bé dắt tay lại là anh họ thứ hai của Tiểu Mai, Chu Vĩnh Khang!

Hai người lướt qua Khương Chi rồi biến mất ở cửa, tiếng cười cũng im bặt.

Lúc này, trong đầu cô chỉ có một câu: "Lạy chúa tôi!"

Người bình thường nào lại nửa đêm chạy đến trước linh đường, vừa cười vừa nhảy nhót cơ chứ?

Khương Chi trừng mắt, lông tơ dựng đứng. Dù đã chuẩn bị tâm lý để đối diện với chuyện ma quỷ, nhưng cảnh tượng đáng sợ này vẫn khiến cô hoảng hốt.

Cô chạy ra cửa nhìn quanh, quả nhiên trong sân trống rỗng, không một bóng người.

Đầu óc Khương Chi chợt ong một tiếng.

Điều này có nghĩa là Chu Vĩnh Khang lúc này đã... chết rồi sao?

Khương Chi cảm thấy hoảng loạn, kéo lê đôi chân run rẩy từng bước một đi vào trong.

Một cơn gió lạnh từ cửa thổi vào, thổi bay những tờ vàng mã và tiền âm phủ dưới đất. Mấy hình nhân bằng giấy màu sắc sặc sỡ đến nhức mắt trông như thể đã sống dậy, đung đưa theo gió như đang mỉm cười chào hỏi cô.

Kỳ quái đến rợn người.

Khương Chi chạy nhanh về phòng, ngồi xuống ghế thở hổn hển. Nhìn thấy trong phòng đông người, cô mới cảm thấy an toàn hơn đôi chút, thở phào một hơi.

Trước đây, cô luôn tự hào mình là người gan dạ, phim kinh dị, ma quỷ hay cảnh máu me gì mà chưa từng thấy. Nhưng bây giờ, khi tận mắt chứng kiến, cô mới nhận ra cảm giác kinh hoàng và sợ hãi ngoài đời thực mãnh liệt hơn xem phim gấp trăm lần.

Hiếu Dũng thấy chị mình mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, ngạc nhiên hỏi: "Chị, chị gặp ma à? Sao lại sợ thế này?"

Khương Chi thật sự rất muốn gật đầu. Em nói đúng rồi.

"Phỉ phỉ phỉ." Phan Hồng Phương lườm Hiếu Dũng một cái, vội vàng chắp tay vái lạy giữa không trung, "Trẻ con nói năng không kiêng kỵ, đừng trách, đừng trách."

Hiếu Dũng nhún vai, lẩm bẩm: "Mê tín."

Khương Chi uống một ngụm trà để trấn tĩnh, nhưng vừa uống xong cô lại hối hận: "Chết rồi, lát nữa lại không dám đi vệ sinh..."

Thần kinh vừa được thả lỏng chưa đầy nửa phút.

"Aaa..."

Một tiếng la hét thảm thiết xé toang sự yên tĩnh của màn đêm, vang vọng khắp căn nhà.

Khương Chi rùng mình, suýt nữa làm rớt cốc trà trên tay. Mọi người trong nhà cũng bị tiếng la này làm giật mình, ngẩn người, ngưng mọi hành động, nhìn nhau đầy bàng hoàng.

Đêm nay đúng là một đêm không ngủ, chuyện kinh dị cứ ập đến liên tiếp.

Tiếng la hét của người phụ nữ mỗi lúc một thê lương, mang theo âm thanh rùng rợn. Mọi người mới giật mình bừng tỉnh, nhận ra đã có chuyện không hay.

Tất cả cầm đèn pin vội vã chạy ra ngoài, lần theo tiếng động để tìm.

Khương Chi đi theo sau, bất ngờ phát hiện nơi xảy ra chuyện lại chính là cái nhà xí mà cô đã đến vào buổi chiều.

Phía trước có ánh sáng, tám chín người vây quanh xì xào, chỉ trỏ vào người nằm dưới đất.

Khương Chi lách qua đám đông đi lên phía trước, cô không khỏi giật mình. Người la hét chính là thím hai Lý Diễm Hương, bà ta đang quỳ trên đất, đau khổ ôm một người đàn ông toàn thân dính đầy thứ trông giống bùn vàng, gào khóc thảm thiết.

"Vĩnh Khang ơi Vĩnh Khang, sao con nỡ bỏ mẹ mà đi, con không được chết!"

Chu Vĩnh Khang?

Khương Chi không khỏi giật mình. Vừa mới thấy anh ta vài phút trước, không ngờ bây giờ lại gặp lại trong tình cảnh này.

Cô liếc nhìn người nằm trên đất.

Dù gương mặt bị bùn che lấp, nhưng ngũ quan mơ hồ vẫn có thể nhận ra là Chu Vĩnh Khang.

Sau đó, Khương Chi phát hiện trên người Chu Vĩnh Khang có những thứ màu trắng đang bò lúc nhúc.

Cô nheo mắt nhìn kỹ, bỗng nín thở.

Đây nào phải bùn vàng, rõ ràng là phân, còn những thứ bò lúc nhúc kia chính là dòi!

Khương Chi theo bản năng nhìn sang cái nhà xí bên cạnh. Chẳng lẽ Chu Vĩnh Khang đã ngã xuống hố phân?

Cái hố đó sâu đến mức có thể làm người ta chết đuối được sao? Khương Chi thắc mắc.

Khương Chi không thể hiểu nổi. Những người xung quanh bàn tán xôn xao, vô tình hỏi trúng điều cô đang băn khoăn.

"Cái thùng gỗ trong nhà xí chỉ sâu hơn một mét thôi, sao lại chết đuối được nhỉ?"

"Người bình thường thì không chết đuối được, nhưng Vĩnh Khang thì khác, vốn dĩ nó đã yếu, lại còn bị tật ở chân, ngã xuống có thể không đủ sức đứng lên, cộng thêm hoảng sợ nên không kịp thở, thế là..."

"Lạ thật, sao nửa đêm nó lại một mình ra đây đi vệ sinh? Nhà họ chẳng phải có nhà vệ sinh rồi sao?"

Có người tặc lưỡi: "Chuyện này có chút ma quái."

Lý Diễm Hương dần dần ngừng khóc, ánh mắt trở nên vô hồn, nhìn chằm chằm vào khoảng không, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Vĩnh Khang, con đang đùa mẹ đúng không? Con mau dậy đi, mau dậy đi..."

Một người đàn ông đang ngồi xổm quay lưng về phía Khương Chi, chắc là bác hai. Ông ta vài lần định chạm vào Chu Vĩnh Khang, nhưng đều bị Lý Diễm Hương la hét, dùng tay gạt ra.

Không thể để Lý Diễm Hương cứ ôm xác chết suốt đêm, Phan Hồng Phương, Chu Kiến Cường và một nhóm họ hàng cố gắng kéo bà ta ra, nhưng bà ta phản ứng rất dữ dội, điên cuồng gào thét: "Con tôi chưa chết! Vĩnh Khang chưa chết đâu! Nó chỉ giả vờ ngủ thôi, các người đừng hòng chia cắt hai mẹ con tôi!"

Lý Diễm Hương vốn là một người phụ nữ yêu cái đẹp nhưng lúc này lại ôm chặt Chu Vĩnh Khang, áp mặt vào tóc anh ta, không hề để ý đến những thứ dơ bẩn, bốc mùi hôi thối trên người anh ta.

Không thể nào kéo Lý Diễm Hương ra, mọi người đành tạm thời bỏ cuộc, quay sang hỏi người đầu tiên phát hiện ra Chu Vĩnh Khang.

Đó là một gã đàn ông hói đầu, khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc áo ba lỗ màu xám đã sờn cũ. Người đàn ông nồng nặc mùi rượu, vẻ mặt kinh hoàng đứng chôn chân ở đó, vừa lau mồ hôi trên mặt vừa run rẩy cất tiếng.

"Sợ quá... Tôi, tôi tối nay đi đánh bài ở nhà ông Lưu, có uống vài chén rượu trắng, đến nửa đêm mới về. Trên đường đi tôi bỗng đau bụng muốn đi vệ sinh, tôi vốn... vốn định tìm một chỗ nào đó giải quyết đại thì vừa hay thấy cái nhà xí này..."

"Biết vậy tôi đã giải quyết bừa bãi cho rồi. Nếu biết gặp phải chuyện này, tôi có nhịn đến chết cũng ráng về nhà." Nói đến đây, vẻ mặt người đàn ông tràn ngập sự hối hận.

"Ai ngờ, đi xong... tôi vô tình nhìn xuống dưới, mẹ ơi, suýt nữa khiến tôi chết khiếp! Tôi thấy có một người đang nằm bất tỉnh ở dưới đó!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play