Sau khi Phan Hồng Phương và Chu Kiến Cường đi ra, Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, ngả người ra sau, nằm ngửa trên giường nhìn chằm chằm vào màn, chìm vào suy nghĩ.

Theo lời bà lão, Tiểu Mai sẽ sớm qua đời. Vậy... ai muốn giết cô ấy?

Dựa trên câu chuyện của Tiểu Mai, người có động cơ lớn nhất chính là thím hai của cô ấy. Vì chỉ một ngày sau khi Tiểu Mai nói nhầm, anh họ thứ hai đã chết, chắc chắn thím ấy sẽ hận cô đến tận xương tủy.

Mặc dù Khương Chi không nghĩ hai chuyện này có liên quan trực tiếp với nhau, nhưng sự trùng hợp này quá lớn. Một người mẹ vừa mất con chắc chắn không thể giữ được lý trí, vì vậy thím hai là người đáng nghi nhất.

Tuy nhiên, khi nghĩ lại, trực giác của cô mách bảo chuyện này không hề đơn giản như vẻ ngoài.

Giữa lúc giằng xé suy nghĩ, Khương Chi nghe thấy Phan Hồng Phương gọi từ ngoài sân: "Tiểu Mai, mau ra ăn mì đi."

"Con ra ngay đây!"

Trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ là một bát mì nóng hổi rắc thêm chút hành lá, trông rất hấp dẫn.

"Mùi thơm quá," Khương Chi hít hà.

"Không thơm sao được?" Phan Hồng Phương cười, "Nước dùng là canh gà con thích nhất. Biết hôm nay con về, mẹ đã hầm cả buổi sáng."

Đứng bên cạnh, Hiếu Dũng thấy thế mà thèm nhỏ dãi.

"Con cũng muốn ăn," Hiếu Dũng nói, "Mẹ, mẹ làm cho con một bát với."

"Ăn gì mà ăn, không phải mới ăn trưa rồi à?" Phan Hồng Phương trừng mắt nhìn cậu.

Hiếu Dũng bĩu môi, nghe tiếng chị ăn mì xì xụp trên bàn, cậu không khỏi nhìn sang.

Khương Chi đang ăn ngon lành bất chợt bắt gặp ánh mắt của Hiếu Dũng. Ánh mắt đó có chút tủi thân, giống hệt chú cún con bị uất ức.

Khương Chi phì cười, cô đẩy bát ra phía trước: "Hay là chị chia cho em một nửa nhé?"

Nghe vậy, Hiếu Dũng đỏ mặt, vội vàng xua tay: "Chị ăn đi, lúc trưa em vừa ăn xong, em... em chỉ đùa với mẹ thôi."

Nói xong, cậu quay lưng đi ra ngoài sân.

"Em đi đâu đấy?" Khương Chi hỏi. Cô thấy em trai của Tiểu Mai khá ngoan và đơn thuần.

"Đi bắt lươn." Hiếu Dũng cười toe toét, "Cũng là món chị thích nhất."

"Cái gì?" Khương Chi giật mình hét lên, "Chị không ăn đâu!"

Đùa gì chứ, cô sợ nhất là mấy thứ đó.

Hiếu Dũng ngẩn người, "Chị không phải thích ăn lươn nhất sao? Lần nào về chị cũng bảo em đi bắt mà."

Vì chị không phải là chị gái ruột của em. Khương Chi thầm nghĩ.

Để Hiếu Dũng không nghi ngờ, cô cố ý lớn tiếng, tỏ vẻ rất dứt khoát: "Khẩu vị của mỗi người chẳng lẽ không thể thay đổi sao? Bây giờ chị không thích ăn nữa!"

Hiếu Dũng gãi đầu, không hiểu tại sao khẩu vị của chị gái lại thay đổi nhanh như vậy. Thôi thì chị không ăn, cậu bắt về tự ăn vậy.

Khương Chi thích ăn cay, cô vào bếp tìm một ít ớt băm cho vào bát mì. Vừa ăn được một miếng, cô nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, sau đó thấy bốn bà cụ cùng Phan Hồng Phương vừa cười vừa nói bước vào.

Khương Chi giật mình. Cô không quen biết những người này, lát nữa phải chào hỏi thế nào để không bị nghi ngờ đây?

Cô cầu cứu nhìn về phía Phan Hồng Phương.

Phan Hồng Phương biết con gái không nhận ra ai, bà mời các cụ ngồi xuống trước rồi quay sang nhìn Khương Chi, giả vờ giận dỗi: "Tiểu Mai, càng lớn càng mất lịch sự. Khách đến nhà mà không biết chào hỏi à? Mau chào bà Lưu, bà Trần, bà Chu, bà Hoàng đi!"

Khương Chi vội vàng chào hỏi từng người một.

"Phù," Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời có chút may mắn. Mẹ của Tiểu Mai khá nhạy bén. Dù sao thì thời gian tới cô sẽ sống ở đây, ngày nào cũng phải tiếp xúc với ba người này, không mong họ giúp được gì, chỉ cần đừng làm vướng chân cô là được.

Bà Trần cười xua tay: "Đã nhiều năm rồi không gặp, Tiểu Mai không nhận ra cũng không sao."

"Tiểu Mai à, con đi học ở bên ngoài có vất vả không?"

"Tiểu Mai, đại học có vui không? Có bạn trai chưa?"

Mấy bà cụ cứ thế hỏi han Khương Chi. Cô chỉ cười cho qua chuyện.

Sau đó, bà Chu lại hỏi Khương Chi điều gì đó. Cô vừa cắn đứt sợi mì, đang định trả lời thì không may bị sặc ớt.

"Khụ khụ khụ..."

Sặc ớt làm Khương Chi ho sặc sụa, mặt đỏ bừng, nước mắt giàn giụa.

Thấy vậy, mấy bà cụ cũng không dám nói chuyện với cô nữa.

Khương Chi vừa lau nước mắt vừa thầm cảm thán, "Trong cái rủi có cái may."

Uống một cốc nước cuối cùng cũng đỡ hơn, cô định ăn thật nhanh bát mì rồi rời khỏi nơi thị phi này.

Đột nhiên, bà Hoàng thần bí nói: "Tôi biết nguyên nhân thật sự cái chết của thằng Việt."

Nghe câu này, Khương Chi lập tức dựng tai lên.

Cô đoán người mà bà Hoàng vừa nhắc đến chính là anh họ cả của Tiểu Mai.

Mọi người kinh ngạc, "Thằng Việt chẳng phải bị tường đè chết sao?"

Bà Hoàng lắc đầu, vẻ mặt như thể 'không phải vậy đâu': "Thế các bà có biết tại sao nó lại bị tường đè chết không?"

"Hôm đó trời mưa to, gió lại lớn nên làm đổ bức tường. Thằng Việt xui xẻo đi ngang qua nên bị đè, chẳng phải là như thế sao?" Mọi người khó hiểu.

"Đó là báo ứng." Bà Hoàng hạ thấp giọng, "Mấy ngày trước, thằng Việt phát hiện có một con chồn hôi đang trộm gà nhà nó. Trong cơn tức giận, nó đã đánh chết con chồn."

Nói đến đây, bà Hoàng lại lắc đầu: "Chồn hôi có linh tính, sao lại có thể đánh chết nó chứ?" Từ giọng điệu của bà, có thể thấy bà rất không đồng tình với hành động của anh họ cả.

Giọng bà Hoàng trầm đục khàn khàn, như đang kể một câu chuyện ma quái đầy rùng rợn trên radio cũ.

"Thế là, phải chịu báo ứng thôi."

Nghe xong, mọi người đều hít một hơi lạnh.

Phan Hồng Phương nói: "Đến tôi cũng không biết chuyện này."

"Thật hả? Bà nghe ở đâu ra vậy, nhà thằng Việt có nhắc đến đâu." Mấy người khác hỏi dồn.

"Hôm đó thằng Bỉnh đi mua thuốc lá giúp bố nó, tình cờ đi ngang qua nhà thằng Việt thì nhìn thấy." Bà Hoàng vẫn có chút tự đắc về khả năng hóng hớt của mình, "Tôi cũng mới nghe được từ mẹ thằng Bỉnh lúc ăn cơm trưa."

Khương Chi thầm bội phục. Mấy bà lão này thật lợi hại, dường như không có bí mật nào trong làng có thể thoát khỏi tầm nhìn của họ.

Khương Chi sợ nếu còn ngồi đây, đến cả thân phận thật của mình cũng bị họ moi ra nên vội vàng bưng bát bỏ đi.

Sau khi rửa bát xong đặt vào bếp, Khương Chi thấy trong phòng khách, Phan Hồng Phương và mấy bà cụ vẫn đang trò chuyện rôm rả. Cô không dám quay lại, sợ bị họ lôi kéo hỏi han nên quyết định đi vòng ra sau nhà.

Ngôi làng này tên là làng Mộc Sa. Làng Mộc Sa nghèo nàn và lạc hậu do nằm ở vị trí hẻo lánh, đường sá khó đi. Nơi đây không có đường bê tông, chỉ toàn đường đất, nhà cửa cũng là những căn nhà gạch cũ kỹ, lụp xụp.

Nhà của Tiểu Mai nằm trên sườn đồi, phía sau là một khu rừng rộng lớn, cây cối xanh tươi rậm rạp.

Dù đang là giữa tháng bảy, nắng hè như lửa đốt, nhưng trong nhà lại rất mát mẻ.

Ăn no, cơn buồn ngủ ập đến, Khương Chi định về phòng ngủ một giấc.

Không phải cô liều lĩnh, mà là anh họ thứ hai của Tiểu Mai vẫn chưa xảy ra chuyện, nên tạm thời cô vẫn an toàn.

Nằm trên giường, cùng với tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, Khương Chi chìm vào giấc ngủ sâu.

Không biết đã ngủ bao lâu, Khương Chi bị gọi dậy.

Hiếu Dũng đứng cạnh giường, bảo cô đã sáu giờ rồi, phải sang nhà bác cả để dự đám tang.

Khương Chi đi theo Hiếu Dũng đến nhà bác trai. Trong sân bày hơn chục mâm cỗ, người ngồi chật kín.

"Chị, chị vẫn chưa thắp hương cho anh cả đúng không?" Hiếu Dũng đột nhiên hỏi.

"Ừ, chưa." Khương Chi lắc đầu.

Hiếu Dũng kéo cô chen qua đám đông.

Vừa vào nhà, Khương Chi thấy một chiếc quan tài đặt ở giữa phòng khách. Một người phụ nữ mặc đồ tang, vừa khóc vừa đốt tiền giấy ở một bên. Một người đàn ông trung niên dắt một cậu bé khoảng 10 tuổi đứng bên cạnh, vẻ mặt đau buồn.

Khương Chi đoán đây là gia đình bác cả.

Hiếu Dũng dẫn Khương Chi vào trong. Tường được phủ bằng vải trắng, ở giữa có chữ "ĐẠI" màu đen. Trên bàn sát tường có đặt một bức di ảnh của người đàn ông, hai bên là vài vòng hoa và hình nhân bằng giấy.

Khương Chi nhận nén hương Hiếu Dũng đưa, nhanh chóng cúi đầu vái một cái rồi cắm vào lư hương.

Đột nhiên, một luồng gió lạnh không biết từ đâu thổi vào, Khương Chi rùng mình.

Ánh mắt vô tình liếc qua di ảnh trên bàn, người đàn ông trong ảnh đang mỉm cười, nhìn thẳng vào cô.

Khương Chi giật mình, làn khói lượn lờ trong phòng khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

Hiếu Dũng thấy vẻ mặt chị gái mình không ổn, liền hỏi có chuyện gì.

Khương Chi lắc đầu, nói muốn ra ngoài.

Sân nhà, mỗi bàn đều chật kín người. Khương Chi hơi vui mừng: "Có vẻ hết chỗ rồi."

Vậy là cô... có thể về được không?

Thật ra, cô không muốn ở lại đây ăn uống chút nào.

Trên bàn tròn, một người đàn ông mặt đỏ bừng vì rượu, hét lớn nói chuyện với người bên cạnh, nước bọt văng tung tóe. Một người phụ nữ vừa ôm con đang khóc, vừa không quên nhanh tay gắp thức ăn. Những đứa trẻ lớn hơn thì nghịch ngợm chạy giữa đám đông, cười đùa la hét, thỉnh thoảng lại đưa bàn tay lấm lem bẩn của mình lên bốc thức ăn, làm bàn ăn trở nên bừa bộn.

Nhìn khung cảnh đó, Khương Chi hoàn toàn mất hết khẩu vị, đầu cũng đau vì tiếng ồn.

Nhưng Hiếu Dũng lại cho cô một ánh mắt trấn an: "Mẹ đã giữ chỗ cho chúng ta rồi."

Nói xong, Khương Chi thấy một người phụ nữ ở bàn trong cùng bên trái đứng dậy, vẫy tay gọi cô, chính là Phan Hồng Phương. Cô đành ngậm ngùi đi tới.

Cố gắng ăn xong bữa cơm, Khương Chi nghĩ rằng mình có thể về nhà, nhưng lại được thông báo, là người thân, tối nay cô phải ở lại trông linh cữu.

"Chỉ có mình con thôi sao?" Khương Chi kinh ngạc, cô chưa bao giờ làm chuyện này, cũng không hiểu những nghi thức này.

"Sao có thể chỉ có một mình con?" Phan Hồng Phương nói, "Mẹ cũng ở đây."

"Vậy thì tốt rồi." Khương Chi lúc này mới yên tâm.

Khi ăn cơm, cô đã uống mấy ly nước nên có hơi buồn đi vệ sinh. Vừa định hỏi nhà vệ sinh ở đâu, cô lại nhận ra mình đang là Tiểu Mai, không thể nào không biết được. Hỏi như vậy rất dễ bị nghi ngờ.

Dù sao nhà cũng không lớn lắm, cô quyết định tự mình đi tìm.

Không ngờ nhà vệ sinh cũng đông người, cô phải xếp hàng sau ba, bốn người.

Nhà vệ sinh bốc mùi nồng nặc, muỗi bay vo ve. Vừa đứng chưa đầy ba phút, chân Khương Chi đã bị muỗi đốt bốn năm lần.

Khương Chi vừa dậm chân vừa gãi ngứa, lẩm bẩm: "Sao mà đợi lâu vậy, máu sắp bị muỗi hút hết rồi, đi đại tiện thì về nhà mà đi chứ."

Người phụ nữ trung niên đứng trước Khương Chi nghe thấy, quay đầu lại, cười ha hả: "Nhà vệ sinh là nơi tụ tập của ruồi muỗi mà, một con ăn bên trong, một con ăn bên ngoài."

Cô không giống những cô gái đơn thuần ở đây. Với kinh nghiệm xem phim kinh dị đầy mình, Khương Chi đã chai sạn với những câu đùa như vậy.

Không thấy Khương Chi lộ ra vẻ ghê tởm hay chán ghét, người phụ nữ trung niên có chút ngạc nhiên. Bà ta nhướn mày: "Nếu cô không sợ bẩn thì đằng trước có một cái nhà xí bằng gỗ. Cô có thể đi ở đó, bên đó chắc chắn không phải xếp hàng."

Nhìn nụ cười đầy ẩn ý của người phụ nữ, Khương Chi cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play