Cô không đáp, Phó Trì lại lặp lại một lần nữa.

Chu Cẩn Đồng khẽ thì thầm: "Ừ." Giọng cô mềm mại, âm lượng lại nhỏ, lọt vào tai Phó Trì đặc biệt êm tai, giống như có con kiến đang gãi ngứa.

Hắn mỉm cười, đưa tay ra: “Làm quen nhé, tôi là Phó Trì.”

Bàn tay hắn trắng trẻo thon dài, khớp xương rõ ràng.

Chu Cẩn Đồng nhìn chằm chằm bàn tay đó, đến khi Phó Trì mất kiên nhẫn khẽ lắc, cô mới đưa tay ra nắm lấy đầu ngón tay hắn. Làn da ấm áp mềm mại nhẹ lướt qua, như một chiếc lông vũ khẽ chạm.

Phó Trì thấy cô quá mức câu nệ thì cảm thấy thú vị, nhếch môi trêu: “Cách bắt tay của cô thật đặc biệt.”

"Ừ, nam nữ thụ thụ bất thân." Chu Cẩn Đồng từ nhỏ tới lớn chưa từng chạm tay con trai, ngay cả lần này cũng khiến cô cảm giác đầu ngón tay như bị lửa đốt. 

Phó Trì nghe vậy, muốn cười nhưng kìm lại. Thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn người giữ lễ nghi cổ xưa như vậy, nên nói là ngu ngốc hay đáng yêu đây?

 Hắn nhìn dáng vẻ hơi căng thẳng của cô.

Khá đáng yêu.

Thời gian nghỉ trưa không dài, bọn họ nói chuyện ở đây cũng đã tốn không ít thời gian. Chu Cẩn Đồng còn phải về nghỉ ngơi, nếu không buổi chiều lên lớp sẽ buồn ngủ. Đảo mắt suy nghĩ, cô nhét đồ vào tay Phó Trì giống như hôm qua, cúi mắt xuống thì thấy ở hổ khẩu bàn tay trái hắn có một vết sẹo mảnh, máu đã được lau sạch.

"Cậu không dùng băng cá nhân tôi đưa sao?" Chu Cẩn Đồng hỏi. Băng cá nhân cô mua có khả năng chống nước rất tốt, chỉ cần không tự bóc ra thì giữ được một, hai ngày là bình thường.

Phó Trì liếc nhìn, thản nhiên: “Vết thương nhỏ.”

"Vết thương nhỏ cũng phải chăm sóc, mẹ tôi nói rồi, cơ thể mình phải biết trân trọng." Chu Cẩn Đồng không thích vết thương, cô cực kỳ sợ đau, trước đây khi cắt hoa hồng vô tình bị gai đâm cũng phải kêu la nửa ngày.

Phó Trì không mấy bận tâm.

Chu Cẩn Đồng không mang theo cặp sách, muốn đưa băng cá nhân cho hắn cũng không được, chỉ dặn: “Ít tiếp xúc với nước thôi.”

Điều này Phó Trì cũng biết, hắn không nói gì, nhét tay vào túi quần đồng phục, cùng với hai cây kẹo mút. 

Chu Cẩn Đồng và hắn vốn không thân, nói nhiều cũng không hay, nên chỉ nói đến đây, thấy hắn đã cất đồ thì trong lòng yên tâm, lùi lại một bước: “Cậu về nghỉ trưa sớm đi, tạm biệt.”

Phó Trì không chớp mắt nhìn cô.

Chu Cẩn Đồng mỉm cười, vẫy tay rồi quay người đi về phía tòa giảng đường. Phó Trì nhìn theo bóng lưng cô xuất thần, kẹo mút trong tay dần nóng lên. Đây vốn không phải là thứ thuộc về hắn, sự quan tâm của cô cũng không nên thuộc về hắn.

Nhưng…

Phó Trì khẽ cười, cảm giác cũng không tệ.

Phương Hội Thanh vẫn luôn chờ cô trở về, chống cằm nhìn ra cửa với đôi mắt tròn xoe. Đến khi kim đồng hồ chạy về số mười hai, Chu Cẩn Đồng mới xuất hiện trong tầm mắt. Phương Hội Thanh lập tức ngồi thẳng dậy, làm Chu Cẩn Đồng giật mình, cô ôm ngực ngồi xuống ghế, nhỏ giọng nói: “Cậu làm gì thế, dọa chết tớ rồi.”

"Nói thật đi, cậu và Phó Trì quen nhau thế nào?" Phương Hội Thanh đã tò mò cả buổi trưa, nếu không hỏi rõ, cô ấy sẽ không ngủ yên.

Trong lớp đa số bạn học đang nghỉ trưa, nói chuyện sẽ ảnh hưởng, Chu Cẩn Đồng liền rút giấy nháp, nhanh chóng viết: “Cậu ấy chính là người gửi thư tỏ tình cho tớ, kẹo cũng là cậu ấy tặng, tớ đã trả lại rồi.”

"Wow!" Phương Hội Thanh cảm thán một câu, viết nhanh: “Vậy là cậu từ chối nam thần của tớ!”

“Chắc vậy.”

“Đáng ghét, chia tay một giây.”

Chu Cẩn Đồng cười, tiếp tục viết: “Nhưng mô tả của cậu về cậu ấy không hề phóng đại, mắt thật sự rất đẹp.”

"Tất nhiên." Phương Hội Thanh tự hào.

Kết thúc trò chuyện, Chu Cẩn Đồng dùng bút gạch hết nội dung rồi chuẩn bị nằm xuống ngủ, lúc này cô chú ý thấy Bạch Vũ vẫn luôn nhìn mình. Ánh mắt cậu rất chuyên chú, không rõ là nhìn cô, hay xuyên qua cô để ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.

Chắc là vế sau.

Chu Cẩn Đồng nằm sấp trên bàn, quay gáy về phía Bạch Vũ.

Bạch Vũ thu hồi ánh nhìn, đầu bút vạch mấy nét trên giấy, hiện ra một cái tên rồi bị cậu gạch bỏ.

Hôm nay là thứ sáu, đến lượt nhóm của Chu Cẩn Đồng trực nhật. Sau giờ tan học, cả lớp đã về hết, Phương Hội Thanh mới cầm chổi quét thật mạnh, bụi bay mù mịt, có mấy hạt còn bay vào mắt Chu Cẩn Đồng.

"Hội Hội, cậu chậm thôi." Cô nhắc.

Phương Hội Thanh vừa quét vừa nói: “Không được, tớ còn phải ra đầu ngõ mua tạp chí của idol, tới trễ là hết mất.”

“Lâm Trì à?”

“Không phải, là... nói cũng vô ích, cậu không biết đâu.”

"Cậu lại đổi người rồi!" Chu Cẩn Đồng cảm thán. Phương Hội Thanh vốn thích đu idol, cứ cách một thời gian là đổi một người, theo lời cô ấy thì hễ ai đẹp trai, nhìn thuận mắt thì đều là idol, dù sao cô ấy cũng là người yêu cái đẹp.

"Tớ không như cậu, ngoài học ra thì ai cũng không lọt vào mắt, nhạt nhẽo tới cực điểm." Phương Hội Thanh trêu.

Chu Cẩn Đồng cười.

Cô cũng có ngôi sao mình thích, nhưng chỉ dừng lại ở mức yêu thích, tuyệt đối sẽ không vì họ mà bỏ ra dù chỉ một đồng.

Phương Hội Thanh luôn nói cô quá lý trí.

Nhưng Chu Cẩn Đồng tự biết, cô không phải lý trí, mà là… nghèo.

Quét dọn xong, Phương Hội Thanh kéo cô chạy thẳng ra đầu ngõ ngoài cổng trường. Bên trong có vài cửa tiệm, không nhiều học sinh lui tới. Tiệm bán tạp chí mà cô ấy muốn nằm tận cuối ngõ, đi một đoạn nữa là ra khỏi ngõ.

Chu Cẩn Đồng không đi vào cùng, mà đứng đợi bên ngoài. Trước cửa tiệm có một cây ngô đồng lớn, cành lá vừa đâm chồi.

Ánh hoàng hôn xuyên qua kẽ lá, loang lổ bóng sáng tối trên mặt đất. Chu Cẩn Đồng ngẩng đầu nhìn trời một lúc lâu.

“Lại đánh nhau rồi!”

“Ừ, mấy người đó dựa vào đông người để bắt nạt. Với lại cũng đâu phải Phó Trì muốn thế, rõ ràng là tên kia mặt dày.”

“Đúng đó…”

Hai nữ sinh đi ngang, giọng nói không nhỏ. Chu Cẩn Đồng nghe rất rõ, đặc biệt nhạy cảm với ba chữ Phó Trì. Cô nhìn theo bóng họ đi xa, chắp nối lại những gì vừa nghe được: đánh nhau, bắt nạt…

Đang nghĩ ngợi, từ một con hẻm nhỏ trong ngõ truyền ra một tiếng chửi thề, âm lượng lớn đến mức làm mấy con chim hoảng hốt bay lên.

Con hẻm đó vốn là nơi học sinh Nam Thành Nhất Trung không nên bén mảng tới. Hễ có đánh nhau ẩu đả thì chắc chắn sẽ chọn chỗ đó, gần như trở thành địa điểm thể hiện “địa vị”. Chu Cẩn Đồng khẽ mím môi, nhìn vào cửa tiệm, Phương Hội Thanh vẫn chưa chọn xong, đang ngồi xổm bên đống tạp chí, chắc còn cần hơn mười phút nữa.

Chu Cẩn Đồng nhấc chân đi về phía con hẻm. Cô vốn không phải người thích xen vào chuyện người khác, nhưng vừa nghe thấy tên Phó Trì thì không yên lòng. Phó Trì tuy cao, nhưng trông lại gầy, dáng vẻ ngoan ngoãn, nếu thật sự bị bắt nạt thì chắc chắn không có khả năng đánh trả, chỉ có thể biến thành một kẻ đáng thương.

Nghĩ vậy, cô liền tăng tốc bước chân.

Đến gần, cô ghé sát vào tường, hé một con mắt nhìn vào bên trong. Một đám người đông nghịt vây thành nửa vòng, mà người bị chặn ở giữa đúng là Phó Trì. Hắn cúi đầu, mái tóc rũ trước trán che đi nét mặt, đồng phục sạch sẽ đã nhăn nhúm, trên đôi giày thể thao trắng in thêm một dấu giày bẩn thỉu.

Quả nhiên.

Hắn bị bắt nạt.

Chu Cẩn Đồng siết chặt nắm đấm nhỏ.

Một đám người bắt nạt một người thì còn ra thể thống gì đàn ông nữa chứ! Người bên trong hoàn toàn không biết có người đến, vẫn vênh váo nhìn kẻ cúi đầu trước mặt. Dẫn đầu là một tên trông lưu manh, miệng ngậm điếu thuốc, thắt lưng treo một sợi xích mảnh, tay đút túi quần, mỗi câu nói ra đều lẫn mùi khói khó chịu.

"Chính mày là thằng dám từ chối em gái tao, gan to đấy." Gã cười khẩy. “Nhìn mày gầy gò thế này, được em tao để mắt tới là phúc phận của mày. Mày không chịu tìm hiểu xem anh trai của nó là ai à?”

Phó Trì ngẩng mắt: “Mày là ai?”

Nói xong, hắn khẽ lẩm bẩm: “Đồ bỏ đi.”

"Thằng nhãi, mày chán sống rồi hả!" Gã bị chọc trúng điểm yếu, lập tức vung nắm đấm lao tới. Trong mắt Phó Trì thoáng hiện vẻ khinh miệt, lúc nắm đấm gần tới thì hắn hơi nghiêng người tránh, đang định nhấc chân thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Dừng tay!" Chu Cẩn Đồng thấy sắp đánh nhau thì lập tức lao vào, tiếng hét khiến tất cả đều khựng lại.

Phó Trì nghiêng mắt nhìn cô, lông mày hơi nhíu lại.

"Các người không được bắt nạt cậu ấy!" Chu Cẩn Đồng đứng chắn trước Phó Trì, như gà mẹ bảo vệ gà con. Khi đối diện với ánh mắt hung dữ của tên cầm đầu, cô chẳng hề sợ hãi: “Đây là khu vực gần trường học, các người ngang nhiên bắt nạt người khác là coi thường pháp luật. Hơn nữa, một đám người đánh một người, đó không phải hành động của quân tử.”

"Quân tử?" Tên cầm đầu như nghe được chuyện nực cười, cùng đám đàn em liếc nhau, cười nhạo thân hình nhỏ bé của cô: “Em gái, chuyện của đàn ông thì đừng xen vào. Ngoan ngoãn về nhà đi, nếu không để cái mặt xinh đẹp này bị thương, lúc khóc thì bọn anh đây lại đau lòng mất, đúng không?”

Đám đàn em hùa theo.

Có kẻ thấy Chu Cẩn Đồng xinh xắn liền đưa tay định sờ mặt, cô lập tức hất phăng bàn tay sàm sỡ đó, kéo Phó Trì lùi lại vài bước. Đến khi bị dồn vào góc tường, cô quay đầu đặt hắn ở đó, an ủi: “Cậu đừng sợ, tôi đã học taekwondo, có tôi ở đây thì bọn họ không bắt nạt cậu được đâu.”

Ánh mắt Phó Trì khẽ lay động, không nói gì.

Chu Cẩn Đồng cũng không bận tâm, quay lại thấy bọn lưu manh đang dần áp sát, cô xoay vai, vặn cổ làm nóng người.

Hồi nhỏ, Cố Cầm Nam bận rộn, không có thời gian đưa cô đi học, lại sợ cô đi một mình không an toàn nên đã cho cô học taekwondo. Cô học liên tục đến năm ngoái khi lên lớp mười hai mới dừng. Trong những năm đó, Chu Cẩn Đồng còn tranh thủ đi thi lên đai, trình độ hiện tại không cao, chỉ mới đạt huyền đai đệ nhất đẳng.

Ngón tay bẻ ra kêu răng rắc, cô vào tư thế.

Chợt cảm thấy vướng víu, thì ra là do chiếc cặp nặng trĩu. Chu Cẩn Đồng hạ tay, tháo cặp, không quay đầu mà ném thẳng ra sau vào tay Phó Trì, chuẩn xác như thể sau lưng mọc mắt. Phó Trì theo phản xạ bắt lấy, sức nặng bất ngờ làm tay hắn hạ xuống một chút.

Nặng thật.

Chẳng lẽ trong đó là gạch?

Hắn nhìn tấm lưng nhỏ trước mặt, tư thế rất chuẩn, chân sau trữ sẵn lực.

Chu Cẩn Đồng vứt xong cặp, cả người nhẹ nhõm, đối diện ánh mắt bọn lưu manh, chẳng chút sợ hãi, giọng dịu dàng hỏi: "Muốn từng người lên một, hay là cùng lúc?" Nói đến đây cô ngừng lại như đang cân nhắc: “Thôi cùng lúc đi, tôi còn vội về làm bài tập.”

Bọn lưu manh: …

Phó Trì: …

Cô thật hung dữ!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play