Còn ba tháng nữa là đến kỳ thi đại học, Chu Cẩn Đồng nhận được bức thư tình đầu tiên trong đời.
Phong thư màu hồng, giấy thư xanh nhạt, nét chữ ngay ngắn, giữa từng dòng chữ đều ẩn chứa sự e thẹn và yêu mến. Chu Cẩn Đồng đọc đến cuối thì phát hiện không có chữ ký, chỉ có lời hẹn gặp trên sân thượng sau khi tan học hôm nay. Là muốn nói trực tiếp sao? Cô hơi khó hiểu, trong lòng cô, việc học mới là quan trọng nhất.
Chu Cẩn Đồng gấp bức thư lại, đưa mắt nhìn xung quanh. Lúc này bạn học đến chưa nhiều, ai nấy đều cắm cúi làm việc của mình.
Bạn cùng bàn Phương Hội Thanh như một cơn gió chạy đến, thời tiết rét cuối xuân mà cô còn đổ mồ hôi. “Đồng Đồng, sáng nay tớ thật sự gặp may, vừa vào cổng trường đã chạm mặt nhân vật nổi tiếng của trường mình, nhìn gần đúng là tuyệt vời!”
“Ai thế?” Chu Cẩn Đồng hỏi. Bình thường cô không quan tâm mấy chuyện này, dù Phương Hội Thanh có nói với cô bao nhiêu lần thì cô cũng nhanh chóng quên mất.
“Còn ai nữa, tất nhiên là Phó Trì – học sinh lớp 10 vào trường với thành tích đứng đầu, nhưng thi cuối kỳ lại xếp cuối bảng.” Phương Hội Thanh kích động nói, “Cậu không biết đâu, cậu ấy đẹp trai lắm! Đôi mắt ấy, a, tớ chết mất.”
“Cậu nói quá rồi.” Chu Cẩn Đồng cười.
“Đồng Đồng, tin tớ đi, chỉ cần cậu gặp cậu ta, cậu sẽ thấy lời tớ nói không hề quá, thậm chí còn là nói giảm đi.” Phương Hội Thanh nói.
Chu Cẩn Đồng lắc đầu. “Tớ không có thời gian để ngắm trai đẹp.”
Phương Hội Thanh hiểu ra, nói: “Tớ biết, Đồng Đồng nhà tớ là để vào trường A, đương nhiên sẽ không bị dung tục mê hoặc bởi nhan sắc nam giới.”
Khi hai người đang nói chuyện, một bóng đen phủ xuống. Chu Cẩn Đồng ngẩng đầu lên nhìn, ngẩn ra vài giây rồi hỏi: “Có chuyện gì không?”
Bách Vũ đứng thẳng tắp, bóng dáng cao lớn che khuất cô, đôi mắt hơi cụp xuống, mang theo vẻ không vui: “Hai cậu ồn quá.”
Chu Cẩn Đồng chớp mắt, nhận ra là tiếng nói chuyện của họ làm phiền cậu ta, liền xin lỗi: “Xin lỗi.”
Bách Vũ quay người bỏ đi.
Bình thường Phương Hội Thanh vốn không ưa cậu ta, đợi cậu ta đi rồi mới nhỏ giọng oán trách: “Cái kiểu tính tình gì thế không biết, lớp học là của một mình cậu ta chắc, quản trời quản đất, còn quản cả người khác nói chuyện. Hơn nữa, đâu phải chỉ có bọn mình nói đâu, rõ ràng là cố ýnhắm vào.” Cô ấy nhìn sang Chu Cẩn Đồng, cau mày: “Chỉ có cậu là tính khí tốt, lần nào cũng tỏ vẻ hòa nhã với cậu ta.”
“Không có gì đâu.” Chu Cẩn Đồng mỉm cười, khóe môi lộ ra lúm đồng tiền nhạt, đôi mắt hạnh sáng long lanh, khi nhìn người khác thì chan chứa dịu dàng. Phương Hội Thanh rất thích gương mặt của cô, trông ngoan ngoãn, không có chút sắc bén nào. Làn da mịn màng đến mức có thể véo ra nước, môi anh đào tự nhiên mang theo ý cười, dù không nói cũng rất đẹp.
“Đồng Đồng, cậu đẹp thật đấy! Nếu tớ là con trai, nhất định sẽ theo đuổi cậu.” Phương Hội Thanh véo má cô, mềm mềm, ấm ấm, như chiếc bánh bao thịt mà sáng nay cô ấy ăn.
Chu Cẩn Đồng nhớ đến bức thư tình kia, ánh mắt hơi trầm xuống: “Nếu có ai theo đuổi tớ, tớ sẽ cảm thấy rất phiền.”
“Thế à.” Phương Hội Thanh nhìn cô vài giây, rồi cười đổi đề tài: “Cậu thấy Bách Vũ trông thế nào?”
Vấn đề này Chu Cẩn Đồng chưa từng nghĩ đến. Cô thuận theo câu hỏi mà nhìn sang Bách Vũ, cậu ta ngồi cách cô một bàn, đang cúi đầu đọc sách. Nét nghiêng gương mặt tinh xảo, làn da trắng, khóe môi hơi cong, trông rất điển trai.
Chu Cẩn Đồng thu mắt lại, kết luận: “Cũng đẹp.”
“Đúng chứ, tuy tính khí kém, nhưng gương mặt là hạng nhất. Có điều…” Giọng Phương Hội Thanh chợt chuyển, đầy vẻ thần bí, “Phó Trì còn đẹp hơn cậu ta, so với cậu ấy, Bách Vũ đúng là lu mờ.”
Đẹp hơn cả Bách Vũ.
Chu Cẩn Đồng ôm sách nghĩ ngợi, nhưng không hình dung ra được gương mặt ấy. Cô nhún vai, không định tiếp tục nói mấy chuyện nhạt nhẽo với Phương Hội Thanh, đưa ngón tay đặt lên môi ra hiệu “suỵt”, rồi bắt đầu buổi đọc sớm.
Phương Hội Thanh tự giác im lặng.
Sau khi hai người yên tĩnh, Bách Vũ nghiêng đầu liếc nhìn Chu Cẩn Đồng một cái, khi thu lại ánh mắt, đầu ngón tay khẽ run.
Tiết học cuối cùng kết thúc, Chu Cẩn Đồng bắt đầu suy nghĩ có nên lên sân thượng hay không. Tuy cảm thấy phiền phức, nhưng chuyện bội ước bỏ mặc người khác thì cô không làm được. Khẽ mím môi, cô âm thầm gật đầu. Khi đang chuẩn bị thu dọn sách vở, cô nghe thấy giáo viên trên bục gọi tên mình. Chu Cẩn Đồng sững người, động tác trên tay dừng lại, mờ mịt nhìn về phía bục giảng.
“Em giúp thầy mang cái này đến văn phòng.” Giáo viên chỉ vào chồng vở bài tập trên bục, nói xong thì đẩy đẩy gọng kính, ánh mắt chuyển sang hướng khác. Nghĩ một chút, thầy lại đổi ý: “Thôi, Bách Vũ, em giúp thầy mang đi, vừa hay thầy có việc muốn nói với em.”
Chu Cẩn Đồng vừa định đứng dậy thì nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Bách Vũ đang thu dọn sách thì khựng lại, lông mày khẽ nhíu đến mức khó nhận ra, đáp: “Vâng, thưa thầy.”
Cậu ta ôm chồng vở đi theo giáo viên, đến cửa thì bỗng quay đầu nhìn một cái, rồi lại thản nhiên thu lại ánh mắt. Chu Cẩn Đồng khẽ chớp mắt. Bách Vũ vừa rồi hình như đang nhìn cô? Chắc là cô nhìn nhầm thôi. Cô lắc đầu không để tâm, đeo cặp lên lưng, đứng ở cửa chờ Phương Hội Thanh. Vài phút sau, Phương Hội Thanh bước ra.
“Đi thôi.”
“Hội Hội.” Chu Cẩn Đồng kéo cô lại. “Tớ muốn lên sân thượng một lát, cậu có thể đi cùng tớ không?”
“Hả? Cậu lên sân thượng làm gì? Trên đó gió lớn lắm, đứng lâu dễ bị cảm lạnh.” Phương Hội Thanh nghi hoặc.
Chu Cẩn Đồng đem chuyện đã giấu cả ngày kể hết ra, cuối cùng cắn môi, bối rối hỏi: “Tớ có nên đi không?”
Phương Hội Thanh cũng không biết nên quyết thế nào. Đi thì với tính cách ngại ngùng của Chu Cẩn Đồng, chắc cô cũng chẳng nói được lời từ chối. Nhưng không đi thì để người ta đứng chờ trên sân thượng giữa gió lạnh cũng không phải cách. Nghĩ một hồi, Phương Hội Thanh đẩy vấn đề ngược lại: “Cậu nghĩ sao? Nếu cậu muốn đi thì tớ sẽ đi cùng.”
“…” Chu Cẩn Đồng ban đầu định đi, nhưng sau khi nói hết chuyện ra thì lại thấy thấp thỏm. Cô vốn không giỏi từ chối người khác.
Phương Hội Thanh im lặng.
Chu Cận Đồng đấu tranh tư tưởng gần một phút, rồi giãn mày, kiên định nói: “Tớ muốn đi.”
“Được, tớ đi với cậu.”
“Ừ.”
Hai người leo sáu tầng lên tới sân thượng. Cánh cửa khép hờ, gió lạnh từ khe cửa ùa vào khiến Chu Cẩn Đồng rùng mình. Phương Hội Thanh cũng lạnh, ôm lấy cô rồi chỉ vào cửa: “Cậu vào đi, tớ chờ ngoài này.”
“Ừ.” Chu Cẩn Đồng xoa tay, bước tới đẩy cánh cửa khép hờ ra, lập tức một luồng gió mạnh mẽ tạt vào mặt.
Cô khẽ rít một tiếng, thầm nghĩ gió mùa xuân này còn dữ hơn mùa đông.
Trên sân thượng ngoài tiếng gió ra thì rất yên tĩnh. Chu Cận Đồng đảo mắt nhìn quanh, không thấy ai, cô nghi hoặc tiến vào sâu hơn. Cách đó không xa có một bục xi măng vuông cao khoảng một mét, hơi che khuất tầm mắt của cô.
Cô ôm chặt người, bước từng bước nhỏ đi tới.
Khi đến gần bục xi măng, cô giật mình. Ngay trước mắt là một cẳng chân dài mặc quần đồng phục học sinh, trên đôi giày thể thao màu trắng có vết đỏ. Ngửi kỹ, trong không khí còn phảng phất mùi máu tanh. Chu Cẩn Đồng nín thở, chậm rãi tiến lại gần cẳng chân ấy. Bất ngờ, cẳng chân động đậy, co lên, trên đầu gối đặt một bàn tay trắng trẻo thon dài.
Bàn tay ấy trắng đến mức nhìn rõ từng đường gân xanh.
Chu Cẩn Đồng sững sờ vài giây, chớp mắt liên tục. Sợ làm người ta hoảng, cô khẽ gọi: “Xin chào, là… cậu…”
Tìm tôi sao?
Câu nói chưa kịp hết, cô đã bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc.
Trong lúc cô nói, chủ nhân của bàn tay bỗng lộ mặt. Mái tóc ngắn mềm mại, hàng lông mày và đôi mắt trong trẻo, đôi môi mỏng khẽ mím, làn da cực trắng. Đặc biệt nhất là nốt ruồi lệ ở khóe mắt phải, khiến gương mặt non trẻ kia thêm vài phần không thuần khiết. Dù đã quen với dung mạo của Bách Vũ, Chu Cẩn Đồng vẫn bị thiếu niên trước mặt làm cho sững sờ.
Chu Cẩn Đồng khẽ hé miệng, vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Thiếu niên đứng thẳng người, cao hơn cô đến hơn mười phân, khiến cô phải ngẩng đầu mới nhìn được. Hoàng hôn dần buông, một dải mây hồng vừa khéo trải xuống phía sau lưng hắn. Giữa hàng mày đôi mắt của hắn có vẻ xa cách nhưng vẫn dịu dàng, giọng nói chậm rãi: “Có chuyện gì không?”
Chu Cẩn Đồng lấy lại tinh thần, nhớ tới việc chính, từ trong cặp lấy ra bức thư tình, đưa tới: “Cái này, trả lại cho cậu.”
Thiếu niên không đưa tay nhận, chỉ nghi hoặc nhìn người vừa xuất hiện. Khi ánh mắt dừng trên phong bì màu hồng, vẻ mặt hắn lộ ra sự hiểu ra, khẽ cười trêu: “Cũng có bản lĩnh đấy, tôi trốn ở đây mà cậu vẫn tìm ra được.”
Trốn? Chu Cẩn Đồng thấy hơi lạ, nhưng thời gian của cô không thể chậm trễ, liền đẩy bức thư về phía trước.
“Xin lỗi, tôi không…”
Thiếu niên còn chưa nói hết câu, Chu Cẩn Đồng đã cắt ngang, ngạc nhiên: “Cậu lại là học sinh lớp mười à!” Cô đã nhìn thấy bảng tên trên đồng phục của cậu — lớp 4 khối 10. Chu Cẩn Đồng vốn nghĩ người tỏ tình là bạn học cùng khối, không ngờ lại là lớp dưới. Đã là học sinh lớp dưới, thì dù cô không giỏi từ chối cũng không thể làm hỏng tiền đồ của hắn.
“Bức thư này tôi không thể nhận, cậu lấy lại đi.” Chu Cẩn Đồng vội vàng nhét thư vào ngực hắn, ánh mắt kiên quyết.
“…” Thiếu niên không lên tiếng, bỗng cảm thấy một làn ấm áp — thì ra ngón tay cô vô ý chạm vào tay hắn.
“Bây giờ cậu mới học lớp mười, phải chuyên tâm học tập, đừng nghĩ đến chuyện yêu đương. Thầy cô chúng ta nói rồi, đợi khi trưởng thành, bánh mì sẽ có, tình yêu cũng sẽ có.” Chu Cẩn Đồng kiên nhẫn nói, “Hơn nữa tôi sắp thi đại học, sau đó sẽ lên tỉnh học. Cậu thích tôi thì cũng không có kết quả tốt đâu, nên bức thư này cậu cầm lại.”
“…”
Thiếu niên vẫn không nhận, Chu Cẩn Đồng sốt ruột, nắm lấy tay hắn, ép bức thư vào.
Thiếu niên cúi mắt, ánh nhìn dừng lại trên bàn tay cô, quên cả phản kháng.
“Được rồi, coi như chưa từng có chuyện gì.” Chu Cẩn Đồng thấy cậu đã cầm lấy, liền mỉm cười, lúm đồng tiền khẽ hiện: “Cảm ơn cậu đã thích tôi.” Cô liếc thấy ở khe giữa ngón cái và ngón trỏ tay trái của hắn có một vết thương, trên đó còn lưu lại vảy máu. Nghĩ đến vết đỏ trên giày, cô do dự hỏi: “Cậu đánh nhau à?”
Thiếu niên không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Chu Cẩn Đồng tưởng hắn bị từ chối nên buồn bã, cũng không nghĩ nhiều. Nhìn vết thương ấy, cô thấy không đành lòng, liền lấy từ túi nhỏ bên hông cặp ra một miếng băng cá nhân dự phòng, kẹp một góc đưa cho hắn, chờ hắn nhận.
Thiếu niên như một khúc gỗ, không nói, không động, vẻ mặt ngơ ngác, khiến Chu Cẩn Đồng bỗng liên tưởng tới một chữ — ngoan.
Cô mỉm cười, nhét luôn băng cá nhân vào tay cậu.
Xong xuôi, Chu Cẩn Đồng nắm chặt quai cặp, gật đầu chào: “Tôi đi trước, tạm biệt.”
Cô đi rất nhanh, chẳng mấy chốc bóng dáng nhỏ nhắn đã khuất sau cánh cửa. Thiếu niên thu lại ánh mắt dõi theo, ngây người nhìn phong bì thư và miếng băng cá nhân trong tay, bỗng bật cười — đây là một cô ngốc sao? Thật thú vị.
---
Editor : Cô gái này thật thú vị, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi⚠🤣