Chu Cẩn Đồng rời khỏi sân thượng, cả người nhẹ nhõm hẳn.

Phương Hội Thanh đang ngồi trên bậc thang, hai tay vòng ôm lấy mình. Thấy Chu Cẩn Đồng đi ra, cô ấy thở phào: “Xong rồi?”

“Ừ, chúng ta đi thôi.”

Phương Hội Thanh gật đầu, khoác tay cô để tìm chút hơi ấm.

Khi xuống lầu thì bất ngờ chạm mặt Bách Vũ đang đi lên. Cả Chu Cẩn Đồng và Phương Hội Thanh đều sững người, ngây ra nhìn cậu ta càng lúc càng tiến lại gần. Bách Vũ vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, thấy họ thì biểu cảm dịu đi đôi chút, rồi lại chau mày.

Phương Hội Thanh vốn không thích cậu ta nên đương nhiên chẳng có sắc mặt gì tốt.

Chu Cẩn Đồng mỉm cười chào cậu ta, rồi cùng Phương Hội Thanh tiếp tục đi xuống lầu. Bách Vũ nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, bàn tay đã đưa ra lại thu về, ngẩng đầu liếc về phía sân thượng, không nói lời nào mà xuống lầu.

Chia tay Phương Hội Thanh xong, Chu Cẩn Đồng nhanh chóng trở về nhà. Nhà cô có một tiệm hoa, thường ngày chỉ có mẹ cô, Cố Cầm Nam, trông coi. Sau giờ học, cô sẽ phụ giúp một tay.

Vừa bước vào tiệm, hương hoa ngào ngạt ập đến. Sau quầy, một người phụ nữ mặt mày hiền hậu đang gói giấy cho một bó hồng.

“Mẹ, con về rồi.” Chu Cẩn Đồng vừa đặt cặp xuống vừa hỏi: “Bó hoa này khách cần khi nào ạ?”

“Sáng mai bảy giờ.” Cố Cầm Nam đáp, “Cơm nấu xong rồi, con lên ăn đi, nhớ làm bài tập.”

“Vâng.” Chu Cẩn Đồng khẽ đáp nhưng chưa đi ngay, lại hỏi: “Giao ở đâu ạ?”

“Ngõ Hoa Đình, số 16 phố Xuân Yến.” Cố Cầm Nam nhìn địa chỉ ghi trên sổ, ngón tay thoăn thoắt thắt chiếc nơ lụa cuối cùng, bó hoa đã hoàn thành. Bà đặt hoa lên giá, thấy con gái vẫn đứng đó thì giục: “Đừng ngẩn ra nữa, mau lên ăn cơm đi. Mẹ còn hai bó nữa phải làm, đừng quấy rầy.”

Chu Cẩn Đồng cũng biết gói hoa, nhưng tay nghề chưa thể so với Cố Cầm Nam, nên dù bận đến đâu bà cũng không nhờ cô làm thay.

Cô đáp một tiếng, rồi đi lên tầng hai bằng cầu thang bên cạnh. Nhà họ là một căn nhà nhỏ hai tầng, tầng một là tiệm hoa, tầng hai là nơi ở. Diện tích không lớn, chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách, thêm căn bếp và nhà vệ sinh bé xíu.

Bước lên, vén tấm rèm cửa, hiện ra chiếc giường đơn trong phòng khách — đó là chỗ ngủ của Cố Cầm Nam.

Ánh mắt Chu Cẩn Đồng hơi tối lại, cô đeo cặp bước vào phòng ngủ. Trên bàn, đống sách cô để lộn xộn tối qua đã được sắp ngay ngắn, mặt bàn sạch bóng. Cô bật đèn bàn, thấy ở góc bàn có cuốn lịch để bàn chi chít chữ viết tay của mình. Chỉ còn hơn một trăm ngày nữa là đến kỳ thi đại học, tương lai của cô đều đặt ở khoảnh khắc đó.

Cô thu lại suy nghĩ, ăn cơm xong liền ngồi vào bàn bắt đầu học bài.

Sáng hôm sau, cô dậy sớm hơn thường lệ nửa tiếng. Sau khi rửa mặt, ăn sáng xong, cô trực tiếp lấy bó hoa trên giá, nói với Cố Cầm Nam đang bận thu dọn hoa tươi: “Mẹ, chỗ này tiện đường con đi, để con mang qua luôn.”

“Được, con đi chậm thôi.” Cố Cầm Nam gật đầu, “Địa chỉ ở trên quầy, đừng giao nhầm nhé.”

“Vâng, con biết rồi.” Chu Cẩn Đồng lấy tờ giấy ghi địa chỉ, ôm hoa ra cửa.

Phố Xuân Yến là khu nhà giàu bậc nhất Nam Thành, toàn những biệt thự xinh đẹp. Lần đầu tiên đến đây, người chưa từng thấy cảnh xa hoa như Chu Cẩn Đồng chắc chắn sẽ bị choáng ngợp.

Những căn biệt thự thanh nhã điểm xuyết trong mảng xanh mướt, giàn hoa hai bên đường nở rực rỡ đủ sắc. Chu Cẩn Đồng vừa đi vừa như lạc vào biển hoa, hương thơm dịu dàng tràn từ mũi xuống tận tim, khiến lòng người bình yên. Cô vừa đi vừa thầm cảm thán, nhà của người giàu quả thật rộng gấp mấy lần nhà cô.

Số 16 Hoa Đình.

Chu Cẩn Đồng nhấn chuông cửa.

Cánh cổng sơn đỏ mở ra, một người phụ nữ trung niên tầm bốn, năm mươi tuổi bước ra. Bà đeo tạp dề, vừa lau tay lên đó vừa nhanh chóng mở cánh cổng sắt trước mặt cô. Bà hỏi: “Cháu là ai?”

“Cháu chào bác, cháu là người của tiệm hoa Cẩm Sắc, đây là hoa nhà bác đặt.” Chu Cẩn Đồng mỉm cười, đưa bó hồng trên tay ra.

“Hoa à?” Người phụ nữ hơi sững lại, rồi tránh sang một bên: “Cháu vào đi, bà chủ nhà đang ở trong.”

Chu Cẩn Đồng gật đầu một cách rụt rè.

Bước vào cổng sắt là một khoảng sân rất rộng, chủ nhà cũng là người yêu hoa, bày rất nhiều giàn hoa, màu sắc phối hợp hài hòa. Chu Cẩn Đồng không dám nhìn lung tung, thấy khoảng cách với người đi phía trước đã xa, cô vội vàng đuổi theo.

“Phu nhân, có người mang hoa đến.” Người phụ nữ trung niên hướng về phía bàn ăn gọi một tiếng. Chu Cẩn Đồng nhìn sang, bên cạnh chiếc bàn dài mấy mét là một quý phu nhân, trong tiết trời đầu xuân mặc sườn xám màu xanh thẫm, khoác áo lông trắng, mái tóc đen hơi xoăn được búi tùy ý bằng trâm cài, cả người toát lên vẻ quý phái và xinh đẹp.

Chu Cẩn Đồng nhìn đến ngẩn ngơ.

Nghe vậy, Dung Mạn Lệ ngẩng mắt hỏi: “Ai gửi vậy?”

Người phụ nữ trung niên nhìn về phía Chu Cẩn Đồng, cô vội đáp: “Là một vị tiên sinh họ Phó.” Mảnh giấy ghi địa chỉ ở trong túi, cô không tiện lấy ra, lúc đi chỉ kịp nhớ được họ. Dung Mạn Lệ vừa nghe liền mỉm cười, đứng dậy, bước chân dài uyển chuyển tiến lại gần, cười nói: “Chắc chắn là Minh Lâm mua rồi.”

Chu Cẩn Đồng đưa tấm thẻ ký nhận trong tay ra: “Phiền bà ký nhận vào đây, cảm ơn.”

Dung Mạn Lệ tâm trạng vui vẻ, ký tên xoẹt xoẹt, nhận lấy bó hoa, nâng niu đưa lên ngửi, đôi mắt ánh lên nét dịu dàng.

Hoàn thành nhiệm vụ, Chu Cẩn Đồng gật đầu chào rồi đi ra ngoài, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ không đúng. Cô nhớ rõ tên chỉ có hai chữ. Để xác nhận suy đoán, cô lấy mảnh giấy từ trong túi ra xem.

Quả nhiên là hai chữ.

Phó Trì.

Không vội vàng, cô đến lớp. Phương Hội Thanh chưa đến, cô vừa bước vào cửa đã bắt gặp ánh mắt của Bách Vũ đang nhìn về phía này.

Chu Cẩn Đồng theo thói quen mỉm cười.

Bách Vũ không biểu cảm gì, quay mắt đi chỗ khác.

Cô gãi đầu, ngồi xuống chỗ, đã quen với thái độ của Bách Vũ, cậu ta nhất định là rất ghét cô.

Nhưng chuyện đó không quan trọng. Khi cô đặt cặp xuống và nhét vào hộc bàn thì chạm phải vật gì đó, tiếng sột soạt của túi nilon vang lên rõ rệt trong không gian yên tĩnh. Chu Cẩn Đồng cúi đầu nhìn, trong hộc bàn của cô có thêm hai cây kẹo mút và một tờ giấy gấp đôi, đây là ai để đây? Cô nghi hoặc nhìn quanh, không ai chú ý đến cô.

Kẹo mút là vị socola mà cô thích.

Cũng là loại cô thường ăn.

Rõ ràng là cố ý mua cho cô! Chu Cẩn Đồng mím môi, mở tờ giấy ra, chữ viết giống hệt như trong bức thư tình.

“Tại sao lại đi?”

Đó là nội dung tờ giấy.

Chu Cẩn Đồng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, hôm qua cô đã nói rất rõ ràng, sao người này vẫn không hiểu, hơn nữa lúc gặp trực tiếp thì không nói gì, sau đó lại viết giấy, tặng kẹo. Rốt cuộc hắn có nghe lời cô nói không vậy?

Cất tờ giấy, Chu Cẩn Đồng tính toán sẽ tìm hắn thêm một lần nữa.

Tiết học buổi sáng nhanh chóng kết thúc, đến giờ ăn trưa, Phương Hội Thanh kéo Chu Cẩn Đồng chạy nhanh về phía căn tin. Trường họ có hơn một nghìn học sinh, lúc ăn cơm chẳng khác gì ra trận, đến muộn thì ngay cả canh rau cũng không còn.

Dù đến sớm nhưng họ vẫn phải xếp hàng. Chu Cẩn Đồng đi theo hàng người di chuyển, bỗng cảm thấy có một ánh mắt mạnh mẽ đến mức khiến lưng cô tê dại. Cô quay đầu nhìn, giữa biển người qua lại tấp nập, không ai đứng lại, chắc là cô cảm giác nhầm. Cô lắc đầu, có lẽ là do đọc sách nhiều quá mà hoa mắt.

“Này, cho cậu sườn này.” Phương Hội Thanh gắp một miếng sườn nhiều thịt vào bát của Chu Cẩn Đồng, lúc đi còn gắp thêm một miếng cá, “May mà đến sớm, chậm chút nữa là đồ ngon hết sạch.”

“Ừ.” Chu Cẩn Đồng cắn một miếng sườn.

“Cậu còn nhớ người tối qua tên là gì không?” Phương Hội Thanh biết chuyện buổi sáng, liền hỏi.

Chu Cẩn Đồng ngậm đũa, lắc đầu nói: “Chỉ thấy được lớp học thôi. Nhưng hắn rất đẹp trai, chắc nhìn một cái là nhận ra ngay.”

“Tớ muốn đi cùng cậu.” Phương Hội Thanh xung phong, cô ấy vốn đối với mỹ nhân luôn tràn đầy tò mò, huống hồ người này còn là kẻ đầu tiên dám theo đuổi Chu Cẩn Đồng, quả thật sức hút vượt mức.

“Được.” Chu Cẩn Đồng mỉm cười.

Khi dọn khay cơm, cảm giác kỳ lạ bị ai đó nhìn chằm chằm lại đến. Chu Cẩn Đồng nhìn quanh, người qua kẻ lại chen chúc, không ai hướng ánh mắt về phía cô. Cô khẽ nhíu mày, đè xuống cảm giác bất an trong lòng, nở nụ cười đi theo Phương Hội Thanh ra ngoài. Vừa đến cửa, Phương Hội Thanh bỗng hét lên một tiếng.

“Phó, Phó…” Phương Hội Thanh lắp bắp, tay chỉ về một hướng. Chu Cẩn Đồng nhìn theo, lập tức sững người. Đó chẳng phải là người đã tỏ tình với cô sao? Còn đang định đi tìm, thì hắn lại tự đưa mình tới.

Cơ hội hiếm có, Chu Cẩn Đồng bỏ mặc Phương Hội Thanh, chạy nhanh đến trước mặt Phó Trì. Hắn cúi đầu ăn cơm, gương mặt nghiêng tuấn tú như phủ một lớp ánh sáng, dưới nắng ngoài cửa sổ ánh lên rực rỡ.

Phó Trì ngẩng đầu, trong mắt thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng trở lại bình tĩnh, thản nhiên nói: “Là cậu à, có chuyện gì không?”

Hắn quá mức điềm tĩnh.

Chu Cẩn Đồng không biết nên mở lời thế nào, bên cạnh đã có người nhìn qua, khe khẽ bàn tán. Vốn da mỏng, cô lập tức đỏ mặt. Sắc hồng lan khắp má, trong đôi mắt long lanh phản chiếu bóng hình hắn. Phó Trì nhìn cô vài giây, đặt đũa xuống, mỉm cười: “Tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện nhé?”

Chu Cẩn Đồng gật đầu.

Phó Trì đứng dậy, khi ra ngoài thấy cô đứng ngây ra, liền trêu: “Muốn tôi nắm tay dẫn đi không?”

Sắc đỏ vừa rút khỏi mặt cô lại bừng lên, vội lắc đầu: “Không, không cần, tôi tự đi được.”

Phó Trì bật cười.

Hai người một trước một sau rời khỏi nhà ăn, Phương Hội Thanh sau cơn kinh ngạc là đầy mặt nghi vấn — Chu Cẩn Đồng và Phó Trì quen nhau từ bao giờ?

Rất khó hiểu.

Trong khu rừng nhỏ sau tòa giảng đường, Phó Trì chống một chân vào tường trắng, mí mắt cụp xuống nhìn người trước mặt. Hôm qua chưa nhìn kỹ, giờ nhìn mới thấy thật sự xinh đẹp, đôi mắt trong veo như chứa một tầng sáng, đôi môi đỏ hồng như đóa hoa nở rộ, thân hình mảnh mai mà đầy đặn ẩn trong bộ đồng phục rộng thùng thình.

“Cái này.” Chu Cẩn Đồng lấy từ túi ra mảnh giấy và kẹo mút, “Tôi không thể nhận, cậu mang về đi. Hôm qua tôi đã nói rất rõ rồi, đừng gửi đồ cho tôi nữa, rất phiền.”

Phó Trì thu lại ánh mắt, lướt qua thứ trong tay cô, thay người tặng thật sự mà cảm thấy tiếc.

Nhưng hắn không định vạch trần.

Trò chơi này rất thú vị.

Hắn cúi mắt nhìn chằm vào tấm bảng tên trên ngực cô, có lẽ ánh mắt quá mức chuyên chú khiến nơi đó nóng ran, Chu Cẩn Đồng vội đưa tay che lại. Phó Trì ngẩng đầu, khẽ cười, giọng nhẹ nhàng: “Chu Cẩn Đồng.”

Giọng hắn mềm mại, từng chữ thoát ra như mang dòng điện, cuốn trọn lấy cô.

Lần đầu tiên Chu Cẩn Đồng nhận ra, tên của mình thật hay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play