Sáng hôm sau, mặt trời còn chưa kịp xuyên qua tầng mây xám mỏng, Thỉnh Vy Ân đã tỉnh dậy với một cơn đau nhức ê ẩm trong lòng. Không phải vì thời tiết giao mùa, cũng chẳng phải vì học hành quá độ, mà là vì…
Tin đồn.
Cả ký túc xá thức dậy bằng tiếng rì rầm bàn tán.
> “Ê, cô gái hôm qua va phải cậu Dịch đấy... nhìn đáng thương thật, mà xấu hổ ghê.”
“Tôi nghe nói còn bị em họ cậu ấy giơ ngón cái khen nữa kìa, chắc kiểu ‘chị gan thiệt’ đó?”
“Bên cạnh còn có bạn gái của anh ta luôn, trời ơi như kịch bản phim thần tượng vậy!”
Thỉnh Vy Ân ngồi trong góc giường, gặm bánh mì sandwich khô khốc, mặt đờ đẫn như tượng gỗ.
Hệ thống thì không động viên cô. Nó chỉ nhắc đúng một câu:
> 【Đừng quên nhiệm vụ chính: hỗ trợ tuyến tình cảm giữa nam nữ chính, hạn chế gây sự chú ý.】
Cô nhìn hệ thống như muốn đập đầu vào vách tường.
Không gây sự chú ý? Không gây sự chú ý mà lại bị cả trường đồn là tiểu tam tai nạn, đúng hơn là nữ phụ qua đường gặp vận rủi!
Mặc kệ cái danh hiệu “nữ chính kẹp giữa ngón cái và ánh mắt lạnh lùng của đại boss”, cô vẫn phải lết thân đến lớp học buổi tối — chính là nơi vận mệnh khẽ dịch chuyển.
Trên đường về, cô rẽ vào một con phố nhỏ, nơi có hàng ghế đá mốc rêu, những cột điện cũ kỹ và ánh đèn đường cứ chớp tắt như phim kinh dị. Nhưng hôm nay không có ma nào, chỉ có một ông chú râu quai nón, đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai, đang hăng say nhìn quanh bằng ánh mắt như tia X.
Khi cô vừa bước qua, ông ta quay phắt đầu lại, đôi mắt sau cặp kính râm như sáng lên:
> “Cô gái! Chờ đã!”
Vy Ân quay người như phản xạ, một tay đặt lên túi đựng xịt hơi cay (thói quen sinh tồn mỗi lần xuyên thế giới). Nhưng ông chú kia đã chạy lại, chỉ vào cô, phấn khích nói:
> “Đôi mắt của cô… chính là thứ tôi đang tìm kiếm! Cô có biết, trong một thành phố cao tầng lạnh lẽo, tôi cần một ánh mắt như thế — trưởng thành nhưng bị ruồng bỏ, như từng nhìn thấy quá nhiều, mà chẳng có ai nhìn thấy mình!”
“... Hả?” Vy Ân ngơ ngác.
> “Tôi là đạo diễn. Đang tìm diễn viên phụ cho dự án mới. Một người từng có chị em song sinh, rồi mất đi người kia, phải chứng kiến một đôi sinh đôi khác sống vui vẻ — ánh mắt như thế, tôi nhìn thấy trong cô!”
Vy Ân: “……”
Hệ thống: 【Chúc mừng, bạn đã kích hoạt nhánh nhiệm vụ phụ: Đứng trước ống kính không cần diễn xuất, chỉ cần thở thôi cũng có cảm xúc.】
Vy Ân: “…Đây là cái thế giới quái gì vậy…”
Sao ở đâu cũng có người nói năng ko bình thường vậy.
---
Hai ngày sau, Thỉnh Vy Ân đứng ở đầu con phố nhỏ với bảng hiệu cà phê cũ kỹ, nơi cô đã hẹn gặp vị đạo diễn lang thang ấy. Ông ta vẫn khoác chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, tóc bạc vài sợi vểnh lên trời như chưa từng chải. Vừa thấy cô, ông đã vẫy tay lia lịa, miệng nhai nhồm nhoàm bánh mì kẹp trứng.
“Đi thôi, đi thôi, hôm nay ta dắt cháu tới gặp người của đoàn,” ông nói, không hỏi han gì thêm, chỉ ngoắc tay bước đi như đã chắc chắn đây là người ông tìm.
Vy Ân yên lặng đi theo. Trong đầu cô vẫn còn tiếng hệ thống vang lên hai ngày trước:
【Nhiệm vụ phụ: Hỗ trợ đạo diễn Bùi Tường hoàn thành tuyển chọn nhân vật, đồng thời đạt điều kiện để trở thành nhân vật phụ nữ doanh nhân trong tác phẩm.】
Không biết từ bao giờ, cô đã quen nghe theo những giọng nói không thuộc về thế giới này. Có lẽ vì đi quá nhiều thế giới rồi, làm quá nhiều nhiệm vụ rồi, nên việc một lần nữa nhập vai chẳng còn xa lạ.
“Cháu mặc bộ đồng phục hôm qua ấy, được không?”
“Được ạ.”
Ông ta dẫn cô đến một quán ảnh nhỏ trong con hẻm không biển hiệu. Người chụp là một phụ nữ trung niên gầy gò, tóc búi cao, vừa thấy cô liền ồ lên: “Đôi mắt này…”
Ông đạo diễn gật đầu lia lịa: “Ta bảo mà. Là đôi mắt ấy đấy.”
Lúc đầu, họ chụp cho cô trong tạo hình nữ sinh bình thường – sơ mi trắng, váy ngắn, tay cầm một cuốn sổ ghi chép, ánh mắt như chờ đợi một điều gì đó.
Một lúc sau, ông ta yêu cầu đổi trang phục. Váy ngắn được thay bằng vest nhã nhặn màu be, tóc cột cao, đôi giày cao gót cũ kỹ từ kho đạo cụ. Cô ngồi trước cửa kính của một quán cà phê văn phòng, tay đặt trên bàn, ánh mắt nhìn xa xăm về phía thành phố.
Gió buổi chiều hất nhẹ tóc cô, phản chiếu trong mắt là bóng cao ốc mơ hồ.
“Nét mặt vẫn là của một đứa trẻ,” ông đạo diễn lẩm bẩm, “nhưng ánh mắt đã bị thời gian chà xát rồi.”
Cô khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười nhợt nhạt. Không phải vì lời ông ta nói, mà vì giọng hệ thống vừa vang lên:
【Điểm cảm xúc đạt yêu cầu. Tiến trình nhiệm vụ: 20%.】
Vy Ân biết… đây chỉ là bắt đầu.
---
Đến cuối buổi, địa điểm quay được chuyển đến một khách sạn danh tiếng giữa trung tâm thành phố. Trong đại sảnh sáng đèn vàng, Vy Ân khoác lên mình một bộ váy đỏ bó sát ôm trọn thân hình mảnh mai – không lộ liễu, nhưng từng đường cong lại được tôn lên sắc nét một cách đầy kiêu hãnh. Mái tóc dài uốn nhẹ được kẹp hờ sau gáy, đôi môi đỏ mọng như thể ngậm lấy rượu vang chưa kịp nuốt, ánh mắt thì sắc sảo, quyến rũ – không còn là đôi mắt ngây thơ ban đầu.
Cô bước vào, gót giày khẽ gõ lên sàn đá hoa cương, từng bước một như dạo chơi trong thinh lặng nhưng vẫn khiến không ít ánh nhìn ngoái lại.
Từng là một đứa trẻ không có ai để nắm tay…
Lớn lên cũng vậy.
Vì vậy, bước đi một mình – cô đã quen rồi.
Buổi tiệc kết thúc muộn. Mọi người lục tục ra về, tiếng cười đùa còn đọng lại lưng chừng không khí. Vy Ân lấy áo khoác mỏng choàng qua vai, chuẩn bị rời khỏi khách sạn thì bất ngờ bị một bàn tay kéo lại, lôi cô vào khoảng hành lang khuất ánh đèn.
Một nam nhân cao lớn, vai rộng, ánh mắt lạnh lẽo như thể giấu sau vầng trán kia là cả tầng băng dài.
“Tránh xa cô ấy ra.”
“…?”
“Bạn gái tôi. Và cả em gái sinh đôi của cô ấy. Cô tưởng tôi không thấy ánh mắt cô nhìn họ à?”
Vy Ân sững lại. Rồi cô khẽ cười. Một nụ cười nhẹ như gió, nhưng trong đáy mắt lại không có lấy một tia ấm áp.
“Được.”
Chỉ một chữ. Nhẹ tênh. Không biện minh, không giải thích, không vướng bận. Như thể… cô đã nghe hàng trăm lần những lời xa lánh còn cay nghiệt hơn.
Cô quay đi. Không ai níu giữ. Ánh đèn hắt lên lưng cô kéo dài thành một chiếc bóng đơn độc, bước chân chậm rãi nhưng dứt khoát. Gió đêm thổi nhẹ, mang theo cả nỗi hụt hẫng chẳng ai nhìn thấy.
Đạo diễn ngồi ở một góc, suýt làm rơi điếu thuốc.
“Cắt! Hoàn hảo! Trời ơi, tuyệt vời!”
Cảnh quay không nằm trong kịch bản. Nam chính vốn định diễn thử, nhưng không ngờ cô gái ấy lại nhập vai đến mức khiến cả đoàn phim nín thở. Khoảnh khắc bóng lưng ấy khuất sau góc tường, người quay phim còn ngẩn người không dám buông máy.
Bùi Tường – đạo diễn già khó tính – bỗng vỗ đùi bật cười.
“Không cần vai phụ nữa. Cho cô ấy thử vai phản diện chính đi! Cái khí chất đó… sinh ra để bẻ cong cả mạch truyện!”