Chuông tan lớp vừa vang lên, sinh viên đổ ra hành lang như ong vỡ tổ.
Thỉnh Vy Ân vươn vai, cất tập vở vào túi. Mắt cô vô tình liếc xuống sân trường thì thoáng khựng lại.
Bên cổng chính, đèn xe SUV hạng sang sáng quắc, một bóng người cao lớn mặc sơ mi đen dựa nhẹ vào cửa xe, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám đông. Khí chất như sương giá giữa ngày hạ.
Trình Tư Thần.
Cô cau mày.
> “Tên nam chính này… đến tận trường tôi làm gì vậy? Không phải còn đang ‘làm lành’ với nữ chính à?”
Hệ thống 404 rất hữu ích:
> [Sự kiện tự phát: “Đón người nhà tại trường học”. Tiến trình nhiệm vụ +0.5%.]
[Ghi chú: nhân vật liên quan – cháu trai chị họ, kèm nữ chính.]
Thỉnh Vy Ân lùi về phía cầu thang, cố ý tránh mặt.
—
Dưới sân trường
Một cảnh tượng hỗn loạn đang diễn ra. Một cậu thanh niên tóc vàng óng, áo sơ mi bung hai nút, tay cầm lon nước tăng lực, đang bị ba bảo vệ bao vây. Giọng cậu lớn tiếng:
> “Tôi mới đập mỗi cái loa! Có cần báo phụ huynh không hả?! Mấy người xem tôi là học sinh mẫu giáo à?!”
Bên cạnh, một cô gái dịu dàng nắm tay cậu, ánh mắt lo lắng:
> “Tiểu Dực, đừng nổi nóng nữa. Chị nói rồi, trường là nơi cần tôn trọng kỷ luật…”
Cô ấy mặc váy trắng dài, tóc xoã nhẹ, giọng nói mềm như gió thoảng. Người qua đường nhìn vào, hầu hết đều cảm thán:
> “Lại là con gái nuôi của nhà họ Trình đó hả?”
“Dịu dàng vậy, ai không thích cho được…”
Trình Tư Thần bước chậm đến, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên đám bảo vệ. Anh chỉ nói một câu:
> “Tránh ra.”
Không ai dám cãi lời. Cậu trai tóc vàng bị kéo cổ áo, văng ra một câu:
> “Ê! Anh họ gì mà thô lỗ thế!”
Anh thở dài, không buồn đáp. Nhưng khi ánh mắt liếc sang cô gái bên cạnh, thì dịu hẳn lại:
> “Vất vả cho em rồi, Đường Nguyệt.”
Đường Nguyệt mỉm cười khẽ, như ánh trăng dịu dàng:
> “Không sao. Tiểu Dực vẫn còn trẻ, em hiểu mà.”
—
Trên hành lang tầng hai
Thỉnh Vy Ân trốn sau cánh cửa kính, nhìn xuống cả cảnh ấy. Hệ thống nhắc:
> [Ghi nhận tương tác giữa nam nữ chính: +3%.]
[Khuyến nghị: tiếp cận gần để tạo nút thắt “tin đồn tình cảm” với nam chính.]
Cô nhíu mày.
> “Tôi đi xuống đó thì bị ăn đá mất.”
Hệ thống không đáp. Nhưng đúng lúc cô quay người, có tiếng hét bên ngoài:
> “Á! Rớt giày rồi! Cẩn thận! Cẩn thận—”
Một sinh viên đang chạy vấp phải bậc thềm, lảo đảo đổ thẳng về phía cô. Theo phản xạ, Vy Ân tránh sang trái, đúng lúc đó—soạt!—túi xách của cô văng khỏi vai, bay xuống thềm.
Cô trợn mắt:
> “Túi của tôi!!”
Và trong tiếng gió lồng lộng, chiếc túi vải nhẹ nhàng đáp… trúng ngay đầu Trình Tư Thần.
—
Bên dưới
Một giây yên lặng. Tất cả mọi người nhìn về phía anh.
Chiếc túi vải màu xanh nhạt rơi xuống chân, trong khi Trình Tư Thần vẫn ngẩng đầu – ánh mắt sắc bén chạm đúng ánh mắt cô trên tầng hai.
Đường Nguyệt bên cạnh hơi nhíu mày. Tiểu Dực cười phá lên:
> “Ủa? Trời giáng thần binh à? Ai mà dám ném đồ lên đầu anh tôi vậy?!”
Vy Ân cứng đờ. Cô định bỏ chạy thì hệ thống vang lên:
> [Kích hoạt tình huống: “Gặp lại định mệnh” – độ chú ý của nam chính +2.]
[Cảnh báo: Không rời khỏi khu vực. Bạn đã bị nhìn thấy.]
Cô chửi thầm:
> “Xuyên nhanh cái quỷ gì mà tôi như diễn hài thế này?”
__
【Thế Giới 01 – Sự Cố Túi Bay】
Gió buổi tối thổi qua, quất vào mặt Thỉnh Vy Ân như một cái tát trời giáng.
Dưới sân trường, chiếc túi vải màu xanh nhạt vừa “bắn phá” thẳng vào Trình Tư Thần giờ đang nằm ngoan dưới chân anh, nhẹ nhàng mở hé, để lộ một quyển vở nhăn, một hộp sữa gạo, và… một đôi vớ cuộn tròn chưa giặt.
Cô đứng trên tầng hai, chết trân tại chỗ, má đỏ ửng như sắp nổ tung.
Trình Tư Thần ngẩng đầu, ánh mắt không giận cũng không vui, dừng lại nơi cô đang run rẩy nắm lan can.
Không nói một lời.
Không mắng.
Không nhíu mày.
Chỉ nhìn.
Thỉnh Vy Ân hít một hơi thật sâu, cố nuốt xuống nỗi xấu hổ đang trào lên tận óc. Cô khẽ khom người, nhỏ giọng gọi với xuống:
> “…Xin lỗi. Tôi… lỡ tay…”
Gió thổi lời cô bay vèo vèo – nhưng nhờ vậy mà ai ở dưới cũng nghe được.
Không khí vốn đang cứng ngắc thì đột nhiên vang lên tiếng cười phá:
> “Chị gái đỉnh ghê! Lần đầu thấy có người ném đồ lên đầu anh họ tôi mà sống sót!”
“Cho chị một like!”
Cậu thiếu niên tóc vàng óng – Trình Dực – giơ ngón cái với cô, cười hớn hở như xem phim hài.
Bên cạnh, Đường Nguyệt – nữ chính – nhanh chóng tiến lên, cúi nhặt túi xách, phủi phủi lớp bụi, ngước lên nói với Vy Ân bằng chất giọng dịu dàng như nước:
> “Không sao đâu, không ai bị thương cả. Nhưng mà lần sau nên cẩn thận nhé~”
Thỉnh Vy Ân gật đầu lia lịa như con gà nhặt thóc, chỉ mong mặt mình biến mất khỏi vũ trụ.
Trình Tư Thần không nói thêm câu nào, nhận lại túi từ Đường Nguyệt, đưa lên… trả tận tay cô.
Ánh mắt anh lướt qua mặt cô, dừng ở đôi tai đỏ bừng, sau đó thản nhiên xoay người, kéo em họ nghịch ngợm lên xe.
> “Đi.”
Trình Dực còn quay lại vẫy tay:
> “Cảm ơn màn tấu hài nha chị ơi!”
Chiếc xe lăn bánh rời khỏi sân trường, để lại một bầu không khí khó tả và... một Thỉnh Vy Ân đứng hình ở hành lang.
—
“RẦM!!”
Tiếng cửa lớp bật mạnh làm Vy Ân giật bắn người. Một bóng người lao tới, ôm đầu hét:
> “CẬU VỪA NÉM GÌ VÀO TRÌNH TỔNG VẬY?!”
Cô quay đầu nhìn – đúng là bạn cùng phòng của mình, Phùng Lộ Lộ, người luôn có mặt đúng lúc sai thời.
Trên trán cô ấy hiện rõ ba vạch đen như trong phim hoạt hình.
> “Tớ vừa thấy hết. Từ túi rơi, đến cái ánh mắt ‘sát thương 3000’ của tổng tài, rồi đến cả màn cậu xin lỗi run như nai con gặp sói!”
“Trời ơi… quê thay luôn đó Vy Ân…”
Thỉnh Vy Ân mặt đỏ đến tận mang tai, r*n rỉ:
> “Cậu im đi! Tớ không cố ý! Là do… một nữ sinh té trúng tớ…”
Phùng Lộ Lộ khoanh tay, gật gù:
> “Ừ, và số phận cũng té trúng cậu, kéo cậu vào kịch bản hài không lối thoát.”
Cô thở dài, gục đầu vào lan can.
Hệ thống 404 cực kỳ đúng lúc:
> [Sự kiện “Hiểu lầm nhỏ nhưng lan truyền lớn” đã bắt đầu.]
[Dự đoán: sẽ có lời đồn về mối quan hệ giữa bạn và Trình Tư Thần trong vòng 48 giờ tới.]
[Tiến trình nhiệm vụ: +6%.]
Vy Ân ngẩng đầu, ánh mắt vô hồn:
> “Còn cái gì bất ngờ nữa không? Nói luôn đi để tôi chuẩn bị tinh thần.”
Hệ thống:
> [Chuẩn bị nhận vai diễn “hot girl tai nạn” trên diễn đàn trường học.]