Sở Minh Quyết nhếch môi cười, đã tưởng tượng ra cảnh mũi tên sắc bén xuyên thẳng qua nhãn cầu, máu tươi phụt ra thật kích thích.
Dây cung kéo căng đến cực điểm, phát ra âm thanh vo ve nhỏ vụn.
“Chết tiệt!”
Một giọng nữ tử chua ngoa the thé lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Thư Yểu “vụt” một cái đứng bật dậy, rượu thấm ướt vạt áo trước ngực, dính dấp bám vào da thịt.
Vãn Đào quỳ rạp dưới đất, trong tay vẫn còn nắm chặt chén rượu bị đụng đổ, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Nàng ta nhanh chóng phản ứng lại, cầu xin tha thứ: “Công chúa tha mạng!”
Thư Yểu nhíu đôi mày tinh xảo, nơi đuôi mắt được điểm hồng như sắc son phác ra dáng vẻ kiêu căng.
“Đồ không có mắt! Còn không mau theo bổn công chúa đi thay y phục!”
Sở An đế nhìn sang đầy lo lắng: “Có chuyện gì khiến con tức giận vậy? Gia Ninh, đừng để thân thể bị ảnh hưởng.”
Thư Yểu nói: “Phụ hoàng, Vãn Đào làm đổ rượu, nhi thần xin lui đi thay y phục.”
Chư thần đã quen thấy cảnh này, chỉ có sứ thần đến chúc thọ từ phiên quốc là dùng ánh mắt tò mò quan sát vị Gia Ninh công chúa trong truyền thuyết.
Hoàng đế đại thọ, một ngày trọng đại như vậy mà muốn náo loạn là náo loạn.
Thật sự là bị sủng đến hư rồi.
Sở An đế liếc nhìn y phục bị thấm ướt của Gia Ninh, mày chau lại.
“Đồ nô tài không có mắt, lôi ra ngoài đánh chết bằng gậy cho trẫm.”
Giọng nói nhẹ tênh, đến mắt cũng không thèm chớp khiến bao người kinh hãi.
Thư Yểu lập tức nói: “Không sao, thọ yến không nên thấy máu. Vãn Đào là cung nữ thân cận của nhi thần, nhi thần sẽ tự mình dạy dỗ.”
Sở An đế khoát tay: “Thôi được, mau đi đi.”
Khi đi ngang qua Thẩm Kinh Mục, Thư Yểu chỉ tay ra lệnh: “Ngươi, theo bổn công chúa.”
Sở Minh Quyết sắc mặt lập tức thay đổi, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trên long ỷ.
Sở An đế đưa cho hắn ta ánh mắt: “Cứ theo nó đi.” Sở Minh Quyết nắm chặt nắm đấm, chỉ đành từ bỏ.
Gia Ninh giở trò gì vậy?
Hắn ta còn muốn nhân cơ hội trong thọ yến mà trừng trị tên nô tài kia, cho sứ thần phiên quốc một đòn phủ đầu nữa cơ mà!
Thẩm Kinh Mục trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng biến mất.
Hắn cúi người, cung kính nói: “Vâng, công chúa.”
Ngoài cung Tê Hồ, Vãn Đào chặn Thẩm Kinh Mục đang muốn theo vào.
“Ngươi, đứng đợi bên ngoài.”
Thẩm Kinh Mục hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu.
“Tại sao? Không phải công chúa bảo ta hầu hạ người thay y phục sao?”
Vãn Đào cười nhạt châm chọc, như thể vừa nghe thấy một trò cười lớn nhất trần đời.
“Công chúa ngọc thể băng cơ, thân phận cao quý ngàn vàng, sao có thể để một nô tài thấp hèn như ngươi hầu hạ?”
“An phận quỳ ngoài này đi.”
Thẩm Kinh Mục nhìn cánh cửa cung đóng chặt, chớp chớp mắt.
Nô tài hèn hạ sao?
Trong điện, Vãn Đào dâng lên một bộ y phục mới, hầu hạ Thư Yểu thay đồ.
“Công chúa, vì sao người lại cứu hắn?”
Vãn Đào cảm thấy nghi hoặc, rõ ràng là nàng tự mình va vào chén rượu.
Ban đầu nàng ta còn không hiểu dụng ý của công chúa, đến khi nàng chỉ đích danh chất tử Đại Liêu cùng rời đi, mới chợt nhận ra.
Thư Yểu khẽ cong môi, ngược lại hỏi: “Ta khi nào nói mình là muốn cứu hắn?”
Vãn Đào: “Vậy người vì sao…”
Ánh mắt nàng liếc ra ngoài điện, xuyên qua lớp bình phong mỏng, thấp thoáng có thể thấy bóng dáng thiếu niên đang quỳ gối.
“Một con chó mù thì chẳng còn gì thú vị.”
Vãn Đào nhìn Thư Yểu, môi đỏ tươi của nàng khẽ cong, khuôn mặt treo lên nụ cười độc ác, tàn nhẫn.
Đây mới là công chúa mà nàng ta quen thuộc.
Cửa điện lại mở ra lần nữa, Thẩm Kinh Mục vẫn quỳ yên tại chỗ, không nhúc nhích.
“Công chúa triệu ngươi vào.”
Vãn Đào ngẩng cằm, lạnh lùng nhìn hắn.
Khi đi ngang qua, Thẩm Kinh Mục nghe thấy lời cảnh cáo từ miệng Vãn Đào.
“Công chúa cao quý, tốt nhất ngươi đừng có ý đồ xằng bậy, tự biết mình nặng bao nhiêu thì hơn.”
Ý là cảnh cáo hắn ngoan ngoãn chịu phạt, đừng nghĩ tới chuyện phản kháng.
Nhưng rơi vào tai Thẩm Kinh Mục, lại là một tầng hàm nghĩa khác.
Đạp lên thảm nhung dày, sau bình phong truyền đến giọng nữ mềm nhẹ như tơ:
“Quỳ xuống.”
Có Vãn Đào canh bên ngoài điện, Thư Yểu không cần lo Thẩm Kinh Mục làm gì mình.
Nàng cần làm chỉ là giữ chân hắn, đợi yến tiệc kết thúc.
[Ký chủ, người lại phạm quy rồi.]
Âm thanh của hệ thống mang theo chút trách móc có nhân tính.
Thư Yểu khép mắt, vẻ mặt mệt mỏi.
“Chuyện Sở Minh Quyết làm với hắn cũng đâu có tính lên đầu ta, ta sao không nhân cơ hội này để Thẩm Kinh Mục càng thêm căm ghét ta, chết nhanh hơn một chút.”
“Ngươi sao không giải thích cho ta, vì sao Chiêu Dương công chúa không đi theo cốt truyện ban đầu?”
Hệ thống nghe xong theo phản xạ muốn phản bác, nhưng á khẩu không lời.
Tình tiết có vẻ đã xuất hiện bug.
Nó cần kiểm tra thật kỹ.
Thư Yểu nằm nghỉ trên nhuyễn tháp, thoạt nhìn như đã ngủ, nhưng đầu óc lại tràn ngập suy nghĩ.
Theo diễn biến kịch bản, trong yến tiệc, Sở Minh Quyết định bắn tên xuyên thủng mắt Thẩm Kinh Mục.
Lúc này Chiêu Dương công chúa đứng ra giải vây, khiến Sở An đế nổi giận, ra lệnh cấm túc một tháng.
Đây cũng là bước đầu tiên xúc tiến tình cảm giữa nam và nữ chính.
Nhưng vừa rồi, Sở Minh Quyết đã giương cung sắp bắn, Chiêu Dương ngồi gần đó lại không hề nhúc nhích.
Diễn biến này không đúng rồi.
Nàng chỉ có thể tìm cớ đưa Thẩm Kinh Mục rời khỏi.
Thật sự thành kẻ mù, còn nói gì đến kế hoạch “nằm gai nếm mật” nữa?
Nghĩ tới đây, cơn buồn ngủ ập đến.
Động tĩnh trên tháp dần biến mất, tiếp theo là tiếng thở đều nhẹ của nữ tử.
Ngủ rồi sao?
Thẩm Kinh Mục thấy buồn cười, ngẩng đầu nhìn.
Bình phong treo lụa mỏng, mỏng đến nỗi có thể thấy bóng dáng người phía sau.
Nàng quay lưng về phía hắn, tóc đen như mực chảy dài, vòng eo thon nhỏ, một bàn tay là đủ ôm trọn, dải lụa mỏng rủ xuống chạm mép bình phong, khẽ vẽ ra đường cong tròn trịa nơi bờ vai.
Tưởng rằng không tránh khỏi roi vọt, không ngờ lại chỉ phải quỳ nhìn nàng ngủ?
Thật không giống tác phong của người nữ tử này.
Cung nữ ngoài điện canh rất nghiêm, Thẩm Kinh Mục không tiện hành động, chỉ đành quỳ nguyên tại chỗ chờ nàng tỉnh lại.
Nửa canh giờ sau, kiên nhẫn của Thẩm Kinh Mục cạn kiệt, cảm thấy chi bằng bị đánh một trận cho rồi.
Cảnh này chẳng khác gì bị lăng trì, hắn không đoán nổi ý đồ của nàng, trong lòng càng thêm bất an.
Cuối cùng, sau nửa canh giờ, nữ tử trên tháp chậm rãi tỉnh giấc.
Ước chừng thời gian vừa đủ, Thư Yểu gọi Vãn Đào vào.
“Công chúa.”
“Phụ hoàng bên kia thế nào rồi?”
“Hồi công chúa, yến tiệc vừa kết thúc.”
“Ngươi có thể cút rồi.”
Câu này là nói với Thẩm Kinh Mục.
Thiếu niên hơi sững người, không nhúc nhích.
Thư Yểu từ trên tháp bước xuống, chậm rãi đi tới trước mặt hắn.
“Sao thế? Quỳ quen rồi à?”
Từ trên cao nhìn xuống, Thẩm Kinh Mục ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt khinh thường của nữ tử.
Cằm hắn bất chợt bị bóp chặt.
Thư Yểu chậm rãi cúi người xuống, móng tay đỏ rực như máu gần như sắp bấm lún vào má hắn.
“Quả nhiên là một tên tiện chủng, không muốn bị đánh mà cứ khiến bổn công chúa không vui.”
Bốp!
Lại là một bạt tai dốc hết sức lực.
Thư Yểu cảm thấy lòng bàn tay tê rần, nửa khuôn mặt thiếu niên bị tát đến mất cảm giác, rất nhanh hiện lên dấu tay đỏ rực chói mắt.
“Còn không cút?”
“Vâng.”
Thiếu niên nghiến răng lui ra.