Thư Yểu khom người hành lễ, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại.

“Đã khiến phụ hoàng phải bận lòng.”

Hiếu Đức hoàng hậu nhìn nàng, càng nhìn càng yêu thích, nắm tay Thư Yểu mãi không buông.

“Vài ngày nữa là thọ thần của phụ hoàng con, các chàng trai tài tuấn trong ngoài cung đều sẽ đến dự yến, đến lúc đó con thay An Lạc xem xét giúp một chút.”

“Ta ấy à, lo nhất chính là hôn sự của nó, nó xưa nay nghe lời con nhất.”

An Lạc công chúa năm nay mười bảy, Thư Yểu đồng tuổi với nàng ta, người lớn tuổi nhất là Chiêu Dương công chúa, vừa tròn mười tám.

Hôn sự của nàng ta còn chưa định, Hiếu Đức hoàng hậu đã vội lo việc định thân cho An Lạc, hoàn toàn không đặt Chiêu Dương vào mắt.

Theo tư liệu hệ thống cung cấp, Hiếu Đức hoàng hậu sinh được một nữ hai nam, tam hoàng tử và ngũ hoàng tử đều là con của bà ta.

Mà trong hậu cung còn một nhân vật rất quan trọng là Lệ quý phi, không có con gái, chỉ có một con trai là đại hoàng tử.

Hoàng đế vẫn chưa lập thái tử, ngôi vị thái tử còn bỏ trống, người có hy vọng lớn nhất chính là tam hoàng tử và đại hoàng tử.

Tam hoàng tử là con trai trưởng chính thất đầu tiên mà Hiếu Đức hoàng hậu sinh ra, là đích trưởng tử.

Nhưng hiện giờ thế lực của Lệ quý phi đang lên, đại hoàng tử Sở Uyên lại được hoàng đế hết mực yêu thích, khắp triều đều đồn rằng thánh thượng có ý lập hắn ta làm thái tử.

Hiếu Đức hoàng hậu muốn tìm một mối hôn sự cho công chúa An Lạc, cũng là để kết bè kéo cánh cho tam hoàng tử.

-

Thọ thần hoàng đế sắp đến, Thư Yểu bận rộn chuẩn bị lễ mừng, không rảnh rỗi gây phiền cho Thẩm Kinh Mục.

Nàng vốn định tùy ý chọn một món trong đống trân bảo cất riêng làm lễ thọ, nhưng Vãn Đào nhắc nhở, nàng là công chúa được hoàng thượng yêu thương nhất, nếu chỉ dâng lễ vật tầm thường, e sẽ bị người ta chê cười.

Để không làm sụp đổ nhân vật, Thư Yểu đành sai nàng ta tìm về một cây ngọc như ý bằng phỉ thúy hiếm thấy.

Chuông đồng trên mái điện Thái Hòa vang lên leng keng, ba mươi sáu chiếc đèn long bàn chín rồng rực sáng ánh nến vàng.

“Cung chúc bệ hạ vạn thọ vô cương!”

Nhạc lễ nổi lên, vũ cơ mặc xiêm y lộng lẫy, múa uyển chuyển theo tiếng tơ trúc.

Thư Yểu ngồi trước bàn khắc hoa, Vãn Đào đứng hầu một bên.

“Gia Ninh, lễ thọ ngươi chuẩn bị cho phụ hoàng là gì vậy?”

An Lạc công chúa nghiêng người sát lại, đầu gần như thò vào hộp gấm bên cạnh.

Thư Yểu che tầm nhìn của nàng ta: “Chỉ là một cây ngọc như ý bình thường thôi.”

“Ngọc như ý?” An Lạc công chúa nhíu mày. 

“Sao lại tặng ngọc như ý?”

Những năm trước Gia Ninh khinh thường nhất là tặng loại đồ vật tầm thường thế này, đầu cài đầy trâm ngọc vàng bạc, nhưng lễ thọ dâng lên phụ hoàng thì luôn đặc biệt, không phải thư họa thì là bình phong thêu tay.

“Thôi kệ, phụ hoàng thương ngươi thế, ngươi tặng cái gì người cũng vui thôi.”

Phụ hoàng sủng ái Gia Ninh cỡ nào, toàn triều không ai không biết.

Đúng như công chúa An Lạc nói, lúc dâng lễ, thấy Thư Yểu dâng ngọc như ý, Sở An đế không ngớt lời khen, lộ rõ niềm yêu thích.

So với đó, với những công chúa hoàng tử khác thì thái độ thờ ơ, nhất là với Chiêu Dương, thậm chí chẳng buồn liếc mắt một cái.

“Thọ yến bắt đầu.”

Theo tiếng xướng cao the thé của hoạn quan, bảy mươi hai món ngự thiện đựng trong hộp sơn son lần lượt được bưng lên bàn.

Vãn Đào gắp món cho Thư Yểu, phía trước phủ lụa đỏ, mấy vị hoàng tử đang tỉ võ góp vui.

Ánh mắt Thư Yểu dừng trên người đại hoàng tử Sở Uyên, hắn ta vóc dáng cao lớn, dung mạo rất giống Sở An đế.

So với hắn ta, tam hoàng tử Sở Lam Thanh trông nhã nhặn hơn nhiều, càng giống Hiếu Đức hoàng hậu, khí chất ôn hòa nho nhã.

Khó trách Sở An đế thiên vị đại hoàng tử, hai người như khuôn đúc ra.

Đang mải nhìn, Thư Yểu đột nhiên cảm thấy bất an, như bị thứ gì bẩn thỉu bám lấy, sống lưng lạnh buốt.

Đảo mắt nhìn quanh, không thấy gì bất thường, tiệc rượu tưng bừng, tiếng cười không dứt.

Cho đến khi ánh mắt dừng lại ở góc điện, Thư Yểu nheo mắt Thẩm Kinh Mục.

Thiếu niên yên lặng ngồi ở góc, bên cạnh không một tên thái giám hầu hạ, người xung quanh đều tự động tránh xa, không muốn dính dáng tới hắn.

Thọ thần của Sở An đế, sao lại cho một con tin thân phận thấp hèn tham dự?

Là cố ý sỉ nhục, hay để răn đe sứ thần nước khác?

Thư Yểu chống cằm, lười nhác suy đoán.

“Công chúa không có khẩu vị ạ?”

Vãn Đào đang gắp món cho Thư Yểu, thấy nàng hồi lâu không động đũa, lo lắng hỏi: “Bệnh đau đầu của người còn chưa khỏi hẳn, cần tẩm bổ.”

Nói xong, gắp cho nàng một miếng bánh bát trân.

Vừa trung thành vừa tỉ mỉ.

Thư Yểu bất giác nhớ lại lời giới thiệu về Vãn Đào từ hệ thống, giờ đây càng cảm thấy đúng là như thế thật.

Trên nền lụa đỏ, đại hoàng tử cầm cung đứng thẳng, mười trượng phía trước, tiểu thái giám đội bia đứng ngay ngắn.

Ánh mắt gã ta sợ hãi, mồ hôi lòng bàn tay trơn trượt đến mức gần như không giữ nổi bia ngắm.

Sở Uyên xắn tay áo, rút một mũi tên lông từ ống tên, mạnh mẽ kéo dây cung.

Mũi tên sắc nhọn nhắm thẳng hồng tâm.

Vút!

Tiếng xé gió vang lên, mũi tên cắm trúng hồng tâm.

Tiểu thái giám sợ đến mềm chân ngã ngồi, còn Sở Uyên thì trong tiếng reo hò, thản nhiên buông cung, chắp tay với Sở An đế.

“Dáng vẻ của Uyên nhi hôm nay, quả thật có phong thái năm xưa của trẫm.”

Sở An đế dựa vào long ỷ, gật đầu hài lòng.

Lệ quý phi ngồi bên phải, đưa quả nho đã bóc vỏ đến miệng Sở An đế.

“Uyên nhi còn nhỏ, sao sánh được với bệ hạ.”

“Ha.” Sở An đế hé môi cắn nho: "Nhìn nó, so với trẫm ngày trước, có khi còn hơn không kém.”

Lệ quý phi nhếch môi cười, ghé sát nói nhỏ với Sở An đế: “Bệ hạ quá khen rồi.”

“Thọ yến của phụ hoàng, nếu dùng thái giám thường làm bia ngắm, chẳng phải quá nhàm chán sao?”

Thư Yểu theo tiếng nhìn sang, người lên tiếng là một nam tử mặc cẩm bào đen thêu kim tuyến, mặt cười nhưng ánh mắt đầy tính toán và sát khí.

Hắn ta là ngũ hoàng tử Sở Minh Quyết, con trai thứ hai của Hiếu Đức hoàng hậu.

Sở An đế nhướn mày, hứng thú hỏi: “Vậy theo con, muốn chọn ai làm bia?”

Sở Minh Quyết chắp tay: “Phụ hoàng, thọ yến của người là ngày đại lễ quốc gia, đã như vậy, bia ngắm góp vui, tất nhiên không thể dùng người tầm thường.”

“Dùng kẻ thân phận tôn quý làm bia, mới có thể thể hiện uy nghiêm của Đại Sở ta.”

Vừa nói, hắn ta nghiêng người, ánh mắt âm trầm nhìn về góc điện.

“Ngươi, ra đây.”

Cung tên chỉ thẳng vào Thẩm Kinh Mục.

Chán sống rồi.

Thư Yểu bĩu môi hai tiếng, nghĩ tới kết cục sau này của Sở Minh Quyết, không khỏi rùng mình.

Ngoại trừ nguyên chủ, hắn ta là người ác độc với Thẩm Kinh Mục nhất.

Đại hoàng tử và tam hoàng tử tranh đoạt ngôi thái tử, là em ruột tam hoàng tử, mỗi khi huynh trưởng thất thế, Sở Minh Quyết liền trút giận lên người Thẩm Kinh Mục.

Ngày Đại Sở diệt vong, Thẩm Kinh Mục ban cho hắn ta hình phạt phanh thây năm ngựa.

“Hôm nay ngươi sẽ làm bia ngắm, giúp phụ hoàng ta vui vẻ một phen!”

Thiếu niên ăn vận đơn giản, cổ tay còn lộ rõ vết thương, đứng đó không kiêu ngạo không sợ hãi, chẳng chút phản kháng.

Hoàn toàn là dáng vẻ chẳng màng sống chết.

Sở Minh Quyết nghịch cung ngọc trong tay: “Ngươi không sợ mũi tên làm xước mặt sao?”

Thẩm Kinh Mục chợt cười nhẹ, giọng bật ra từ cổ họng trong trẻo như băng vỡ.

“Nếu điện hạ lỡ tay, thì coi như đầu ta thêm phần sắc cho thọ yến.”

Sở Minh Quyết hừ lạnh, giương cung kéo dây.

Vút!

Mũi tên sắc bén sượt qua má Thẩm Kinh Mục, cắm thẳng vào cột phía sau.

Trên mặt truyền đến cơn đau rát, Thẩm Kinh Mục đưa tay lên, đầu ngón tay dính máu đặc sền sệt.

“Thứ lỗi, tay trượt.”

“Làm lại lần nữa.”

Sở Minh Quyết cười giả lả xin lỗi, lại lần nữa giương cung.

Lần này, mũi tên nhắm thẳng vào mắt phải của Thẩm Kinh Mục.

Phụ hoàng chỉ nói giữ lại mạng chó của hắn, bắn mù một mắt hẳn là được chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play