“Ngoan, nâng mông cao lên chút.”
“Nhẹ… nhẹ thôi, a đau quá…”
“Đau cũng phải chịu.”
Mưa chảy dài theo khung kính, làm ánh đèn đường ngoài cửa sổ vỡ vụn thành từng vòng xoáy vàng trôi nổi.
Thư Yểu đeo kính gọng bạc, tập trung nhìn chăm chú phía trước, trong tay cây máy xăm phát ra tiếng vo ve nho nhỏ.
Người đàn ông nằm sấp trên giường, đau đến rơm rớm nước mắt, quần tụt quá nửa, để lộ ra cặp mông trắng trẻo tròn trịa.
Thư Yểu là thợ xăm chuyên nghiệp, vì mưu sinh mà buộc phải chiều theo đủ thể loại sở thích quái gở của khách hàng.
Ví dụ như người đàn ông này, yêu cầu xăm một hình Tiểu Trư Bối Bối ngay trên mông.
Trong phòng xăm tràn ngập mùi cồn và mực, thứ mùi đặc trưng quen thuộc. Khi tiếng máy xăm ngừng hẳn, Thư Yểu thở hắt ra, tháo kính xuống.
Tiễn khách xong, cô xoay người mở vòi nước rửa tay.
“Người đâu rồi? Lăn ra đây cho ông!”
Một thanh niên nhuộm tóc vàng hùng hổ xông vào tiệm, bên cạnh lôi theo một cô gái mắt ngấn lệ, trên má còn in rõ dấu bàn tay.
“Là mày xăm cho bạn gái tao à?”
Tóc vàng trừng mắt nhìn Thư Yểu, ánh mắt hằm hằm như muốn ăn tươi nuốt sống.
Thư Yểu liếc cô gái, thấy quen quen, nhớ ra là khách hôm qua.
Cô gật đầu: “Đúng, anh cũng muốn xăm à?”
Tóc vàng gào lên chửi: “Xăm cái đầu mày! Mày dám tự ý đổi chữ của bồ tao, chán sống rồi hả?!”
Thư Yểu chớp mắt, vẫn chưa hiểu gì: “Đổi chữ?”
Tóc vàng tức tối kéo bạn gái lại, vén áo cô ta lên để lộ vòng eo trắng nõn, trên đó rõ ràng xăm mấy chữ “Dũng ca, đại lực.”
Cô thấy hình xăm đó đâu có gì sai?
Nét chữ mượt, bố cục đẹp, đúng là tác phẩm hoàn chỉnh không thể chê vào đâu được.
Thư Yểu hơi nhướng mày, giọng điềm tĩnh: “Không hài lòng à?”
“Nếu không thích thì tôi sửa lại…”
Chữ “sửa” còn chưa kịp nói ra, tóc vàng đã như phát điên, rút ngay con dao găm trong túi ra đâm thẳng về phía cô.
“Ông đây là Vũ ca! Mày xăm thành Dũng ca cho bạn gái tao?!”
“Mày chết đi cho tao!”
Bụng dưới lạnh toát, cơn đau buốt đâm xuyên toàn thân. Thư Yểu lảo đảo ngã xuống sàn, đập lưng vào cạnh bàn, rồi từ từ khuỵu xuống.
Trong giây phút ý thức mơ hồ, thứ cuối cùng cô nhìn thấy là gương mặt dữ tợn giận đến méo mó của thằng tóc vàng.
Thư Yểu nghiến răng, không nhịn nổi mà rủa thầm.
“Mẹ kiếp, đồ thiểu năng.”
-
Thư Yểu chết rồi, lại sống lại.
Có lẽ là ông trời thấy cô chết quá oan khuất, nên cho cơ hội làm lại một lần nữa, song tất cả đều có điều kiện.
Thời xưa có thoại bản lưu truyền, thời nay có tiểu thuyết phổ biến, sách điện tử, chúng có một điểm chung trong câu chuyện của nam nữ chính, luôn có sự hiện diện của vai nữ phụ ác độc.
Các cô phải không ngừng tác oai tác quái, điên cuồng hãm hại, mới nổi bật được tình yêu bất diệt giữa nam nữ chính.
Cái việc này thực sự quá uất ức, các nữ phụ ác độc đồng loạt đình công, khiến cốt truyện không thể tiếp tục, thế là Thư Yểu may mắn bị hệ thống kéo tới.
Lần nữa mở mắt, đã chẳng còn là phòng xăm quen thuộc khi xưa.
Giờ ngọ, trong lò hương than cháy rực, kêu tí tách.
Nữ tử nghiêng người trên nhuyễn tháp, chân mày thanh tú nhíu lại, dường như đang gặp ác mộng.
Màu váy sa nhạt mỏng tôn lên vòng eo thon mềm, tóc dài đen tuyền xõa tung như đoạn lụa tơ huyền.
Thư Yểu mở mắt, đập vào mắt là mười hai cánh bình phong tử đàn điêu khắc hoa văn, mờ mờ ngăn cách cảnh trong phòng.
Sau bình phong, có một tiểu nô tỳ mặc áo hồng đang quỳ, cúi đầu ngoan ngoãn, người hơi nghiêng tới trước, không nhúc nhích.
Cách tấm sa, Thư Yểu không nhìn rõ diện mạo nàng ta, bèn nhẹ nhàng vẫy tay.
“Lại đây.”
Giọng nói lãnh đạm, không lộ cảm xúc.
Biết được công chúa đã tỉnh, nha hoàn lập tức đứng dậy, bưng chén trà nóng trên bàn, cúi người bước vào.
“Công chúa, mời dùng trà.”
Khi nàng ta bước gần, bên cạnh dung mạo đoan trang liền hiện ra một hàng thông tin:
[Vãn Đào: Cung nữ thân cận, trung thành và tỉ mỉ.]
Hơi nóng từ chén trà bốc lên phủ quanh mi mày, Thư Yểu nhận lấy, khẽ nhấp một ngụm, hương trà thanh mát lan tỏa trong khoang miệng.
Thấy sắc mặt nàng không tốt, Vãn Đào liền nhẹ giọng hỏi: “Công chúa, người có chỗ nào không khoẻ?”
Thư Yểu đặt chén xuống: “Đau đầu.”
“Nô tỳ lập tức đi mời thái y đến chẩn trị cho công chúa.”
Thân thể công chúa là chuyện hệ trọng, Vãn Đào không dám trì hoãn, vội vàng chạy đến thái y viện.
Nàng ta vừa rời đi, Thư Yểu mới có thời gian tiếp nhận tình tiết thế giới này.
[Hoan nghênh ký chủ đến với thế giới thứ nhất, lần này người nhận được thân phận là Gia Ninh công chúa.]
[Gia Ninh công chúa là công chúa kiêu căng, độc ác nhất nước Sở, hai bước thấy máu, ba bước lấy mạng, nổi danh là con rắn độc.]
[Người cần theo đúng cốt truyện, không ngừng gây khó dễ cho nam chủ (Thẩm Kinh Mục) và nữ chủ (Chiêu Dương công chúa), cuối cùng bị Thẩm Kinh Mục một đao đâm chết khi quân Đại Liêu phá Trường An.]
[Người tàn độc, ích kỷ, coi mạng người như cỏ rác, với Chiêu Dương công chúa chị gái cùng cha khác mẹ, hoàn toàn không có chút tôn trọng, nhiều lần hãm hại, mưu sát, khiến họ hận thấu xương người!]
Theo cốt truyện, hiện tại Thẩm Kinh Mục vẫn chỉ là con tin hèn mọn nơi hậu cung.
Nước Sở cường thịnh, Đại Liêu đưa Thẩm Kinh Mục vào kinh làm con tin, ngoài mặt là cống nạp, thực chất là nội ứng.
Các hoàng tử công chúa lấy chuyện ức hiếp hắn làm trò vui, trong đó Gia Ninh công chúa là tàn ác nhất phạt bổng, phạt ăn chỉ là nhẹ, roi da, than hồng phỏng thịt, rắc dầu muối lên vết thương rướm máu, đủ loại hình phạt không đếm xuể.
Thẩm Kinh Mục sống trong ngột ngạt, ngấm ngầm chịu nhục, thề sẽ báo thù tất cả.
Trong cung điện âm u lạnh lẽo, chỉ có Chiêu Dương công chúa bằng lòng nhìn hắn một lần, thường xuyên đưa cơm, đưa thuốc, cuối cùng trở thành vầng sáng trắng mãi không phai trong lòng hắn.
Thẩm Kinh Mục bước vào Trường An, việc đầu tiên là đâm chết Gia Ninh công chúa, nấu chín xác nàng, xắt từng khối, cho chó hoang ăn.
Đọc đến đây, Thư Yểu không khỏi rùng mình, may mà đó là chuyện sau khi chết, không cần nàng gánh lấy.
Chiêu Dương trở thành công chúa vong quốc, Thẩm Kinh Mục lại là đao phủ giết phụ hoàng nàng ta, dù chẳng được sủng ái, Chiêu Dương vẫn không thể chấp nhận.
Nàng ta chạy, hắn đuổi, nàng ta vì báo thù đâm hắn bị thương, hắn lại cam lòng nói không đau.
Cuối cùng trải qua muôn vàn trắc trở, hai người buông bỏ thù hận, trở thành phu thê ân ái.
Toàn là chuyện quái quỷ gì vậy!
Ở thế giới trước bị tóc vàng đâm chết, đến nơi này lại bị nam chủ đâm chết, thi thể còn bị chặt khúc cho chó ăn.
Bụng dạ nàng rốt cuộc đắc tội với ai?
Thư Yểu ôm trán, đối với hiện trạng của mình và tương lai tăm tối, chỉ cảm thấy muốn khóc cũng không được.
Nửa nén nhang sau, Vãn Đào dẫn theo ba vị thái y vội vã chạy tới, người dẫn đầu có tuổi, hai người theo sau trẻ tuổi hơn.
“Vào đi.”
Được Thư Yểu cho phép, ba người mới dám bước vào điện.
Trương thái y run rẩy, không dám ngẩng đầu, quỳ ngoài màn lụa trắng, lắp bắp lấy ra gối chẩn mạch và khăn lụa băng tằm.
Cách một lớp lụa, ông ta cẩn thận đặt tay lên cổ tay mảnh khảnh của nữ tử.
Mạch tượng hơi gấp, Trương thái y khẽ nhíu mày, nghiêng người nhường chỗ cho đệ tử phía sau.
Ba người thay nhau chẩn mạch, cuối cùng kết luận là do lao lực quá độ dẫn đến đau đầu nhẹ.
Kê vài thang thuốc an thần dưỡng khí cùng hương liệu xông phòng, Trương thái y vội vàng thu dọn hòm thuốc, quỳ bò ra ngoài điện.
Mắt thấy sắp tới cửa, bên trong màn lụa, truyền ra một thanh âm lười nhác thanh lãnh của nữ tử:
“Chờ đã.”
"Phịch" một tiếng, ba người đồng loạt quỳ rạp xuống.
“Công chúa tha mạng a!”