Thiếu niên bị y dụ hoặc rõ ràng ngây người, chỉ ngơ ngác nhìn. Đợi Tiết Đan Dung càng dựa càng gần, y mới như bừng tỉnh, đột nhiên xoay đầu: “Không… Ta không thể… Thân ngươi.”
Ánh mắt Tiết Đan Dung dừng trên sườn mặt Phương Triều Chu. Vành tai ẩn hiện dưới mái tóc đen, ửng hồng như nhuộm một tầng son phấn. Y hỏi: “Vì sao? Là sư huynh trong lòng đã có người khác rồi, hay là sư huynh ngoài mặt khen ta, thực tế lại chê ta dung mạo xấu xí?”
“Ngươi sao có thể xấu được? Nếu ngươi xấu thì trên đời này nào có ai đẹp nữa. Là… Là… Ai, bởi vì ta là… ta là thân phụ của ngươi, người không cùng huyết thống với ngươi, ta không thể hôn ngươi.” Phương Triều Chu vội vàng giải thích. Chỉ là nửa câu sau dưới ánh mắt của thiếu niên, thanh âm càng ngày càng nhỏ: “Không thể hôn.”
Tiết Đan Dung khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh sau đó, y giãn mày, nâng đầu Phương Triều Chu đang cúi thấp lên: “Sư huynh, ta có một số việc vẫn luôn không nghĩ ra, hy vọng sư huynh có thể vì ta giải thích nghi hoặc.”
“Ngươi hỏi đi, ta biết gì sẽ nói hết cho ngươi.” Phương Triều Chu thấy đối phương không nhắc đến chuyện hôn môi nữa, rõ ràng vui vẻ hơn một chút.
Hàng mi dài của Tiết Đan Dung hơi rũ, mắt ẩn chứa thâm ý: “Sư huynh có phải đã từng ở Trì Xuân Châu?”
Phương Triều Chu nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ do dự. Đúng lúc này, Tiết Đan Dung lại lặp lại một lần, thanh âm chuẩn xác lọt vào tai y. Vì thế, vẻ do dự trên mặt y biến mất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play