Tiết Đan Dung giúp Phương Triều Chu lau vết máu trên tay, lau xong sau, y đưa tay về phía ống quần chân trái của Phương Triều Chu, bất quá còn chưa kịp xắn lên, Phương Triều Chu liền vội vàng chặn tay y lại.
“Tiểu sư đệ, ta chẳng qua là bị rắn cắn một miếng, ta đã dùng giải độc hoàn, cũng đã bài trừ độc huyết ra rồi, không cần nhìn nữa.”
Trong sơn động ánh sáng không tính sáng bừng, Tiết Đan Dung rũ mắt, hàng mi dài kia liền như cỏ dài bên hồ, nhẹ nhàng khép lại, che đi ảnh ngược hồ nước đầy sao trời. Y không nói gì, chỉ là chậm rãi thu tay về.
Nhưng con gà kia cất tiếng gáy, “Tiểu bạch kiểm, ngươi đừng coi thường độc của song đầu xà, khi phát tác lợi hại lắm, ngươi vẫn là mau chóng bảo đại mỹ nhân này nhìn xem đi!”
Phương Triều Chu nghe được con gà kia gáy gọi Tiết Đan Dung là đại mỹ nhân, nhịn không được liếc nhìn thần sắc Tiết Đan Dung.
Quả nhiên, sắc mặt Tiết Đan Dung rõ ràng khó coi hơn một chút. Đại khái nhân vật chính vạn nhân mê đều có một bệnh chung, chính là ghét nhất người khác khen ngợi dung mạo mình đẹp.
Con gà kia không biết sắc mặt Tiết Đan Dung đã biến xấu, còn thò tới, thúc giục nói: “Mau lên, xắn ống quần lên đi, các ngươi đều là nam tử, lại là đồng môn, có gì phải xấu hổ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play