“Sư huynh, ta giúp huynh.”
Cho dù là lời nói hay động tác của thiếu niên cũng đều làm Phương Triều Chu sửng sốt. Nhưng nghe thấy tiếng đai lưng bị cởi ra, y vẫn kịp thời phản ứng, vội vàng đè cái tay kia lại, bóng tối làm y chỉ loáng thoáng thấy được thân hình đối phương, không thấy rõ mặt.
“Không… không cần, huynh tự cởi được.” Phương Triều Chu cũng không biết sao mình lại nói lắp, nhưng chợt nghĩ lại thì việc gì mình phải sợ tiểu sư đệ nhở.
Tính ra độc rắn trong người tiểu sư đệ còn chưa giải quyết xong, thậm chí còn ngày càng nghiêm trọng. Nhưng nói gì thì nói, tiểu sư đệ vẫn là thụ chính, chỉ cần y giữ mình cho thật tốt, ý chí không lung lay trước thân thể tiểu sư đệ là sẽ không có vấn đề gì lớn.
Tiết Đan Dung câm nín một hồi, lát sau mới mở miệng: “Vậy được, sư huynh tự mình cởi đi.”
Bàn tay kia rút ra khỏi tay Phương Triều Chu, nhưng người đứng bên cạnh y lại không nhúc nhích.
Y khựng lại chút, dịch ra bên cạnh. Với kinh nghiệm sinh hoạt tập thể trong người, số lần thay quần áo trước mặt bạn cùng phòng tuyệt đối không ít, nhưng đây vẫn là lần đầu y bị nhìn chằm chặp như này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play