Phương Triều Chu nhìn thấy ánh mắt kia, ngượng ngùng quay đầu đi.
“Giờ muộn quá rồi, chúng ta nên về phủ nghỉ ngơi thôi.”
Y định đi ra ngoài, nhưng mới đứng dậy cổ tay đã bị nắm lấy. Thiếu niên áo trắng như tuyết mạnh mẽ kéo y lại, không chỉ vậy hắn còn kẹp y giữa thành xe và cơ thể mình.
Sắc đỏ của đèn lồng treo trên đại môn Diệp phủ xuyên qua ô cửa chạm trổ tiến vào, một tia sáng vừa vặn lách mình qua khe hở, đáp khẽ xuống đôi ngươi thiếu niên. Tưởng như dòng sông sao chảy vào đại dương, tưởng như ngàn vạn tinh tú bừng nở tỏa sáng, tưởng như chúng đang lập lòe bồng bềnh dưới đáy biển sâu.
“Sư huynh.” Thanh âm lành lạnh của thiếu niên cách y rất gần, “Đồng ý với ta, được không?”
Phương Triều Chu bất giác dán chặt lưng vào thành xe, muốn kéo giãn khoảng cách tiếp xúc với hắn.
Đối với lời thiếu niên nói, y suy nghĩ chút mới đáp: “Giả làm đạo lữ thì không thành vấn đề, vấn đề là đệ có sinh ra y đâu?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT