Cô cảm thấy người này… Có lẽ đầu óc không được bình thường cho lắm.
Hạ Quyết Vân chính mình cũng thấy bản thân có chút ngu ngốc, giơ tay ngoắc ngoắc: “Cô có thể xuống đây nói chuyện trước được không?”
Khung Thương từ trên tảng đá nhảy xuống, đứng đối diện với hắn.
Hai người đối mặt, không ai mở miệng.
Hạ Quyết Vân giơ tay cào cào mái tóc.
Nói thật thì, hắn từng gặp không ít thiên tài tính tình kỳ quặc, thuộc hạ của hắn cũng có vài người như thế. Nhưng chưa từng có ai khiến hắn vừa gặp đã động tâm như Khung Thương.
Chỉ là người bình thường động tâm thì là xúc động, còn hắn thì là “ngạnh động”. Trái tim tự tiện động đậy, nhận lấy nỗi đau mà lẽ ra không nên có.
Khung Thương là người lên tiếng trước.
Hạ Quyết Vân sánh bước theo: “Cô thấy thế nào về đám bạn cùng phòng của cô ta? Chu Nam Tùng có khả năng cũng từng trải qua chuyện tương tự không?”
Giờ vẫn đang trong tiết học, trong khuôn viên vắng vẻ, ngoài hai người họ thì không còn ai khác. Nhìn thoáng qua, cả dãy phòng học dường như đều chìm trong yên tĩnh.
Khung Thương nói: “Dựa vào điều tra trước đó của tôi, quan hệ giữa Vương Đông Nhan và bạn cùng phòng ban đầu vẫn coi như bình thường, việc trở nên tồi tệ thế này rõ ràng có yếu tố bên ngoài thúc đẩy.”
Cô ngẫm nghĩ, lại nói tiếp: “Hôm qua lúc nhắc tới ‘quỷ’, bọn họ có cố ý nhắc đến tên Chu Nam Tùng. Giọng điệu cố tình tới mức quá lộ liễu, rõ ràng là muốn nói cho tôi nghe.”
Hạ Quyết Vân gật đầu: “Giả thiết, nếu bọn họ cho rằng Vương Đông Nhan chính là hung thủ giết hại Chu Nam Tùng, thì hành động của bọn họ có thể xem như đang ‘thi hành chính nghĩa’.”
“Ừm…” Khung Thương trầm ngâm, “Nhưng màn giả thần giả quỷ của họ chẳng có gì cao minh, không đủ để ép Vương Đông Nhan tới mức phải tự sát. Hơn nữa nếu chỉ vì mâu thuẫn bạn cùng phòng, với điều kiện gia đình của Vương Đông Nhan, cô ấy hoàn toàn có thể xin ra ngoài thuê trọ, tránh xa mọi ảnh hưởng tiêu cực.”
Hạ Quyết Vân tiếp lời: “Trừ phi…”
Khung Thương nói ngay: “Trừ phi Vương Đông Nhan mang trong lòng cảm giác tội lỗi mãnh liệt vì cái chết của Chu Nam Tùng. Những hành động của bạn cùng phòng chẳng qua chỉ không ngừng nhắc cô ấy nhớ lại lỗi lầm trong quá khứ, khiến cô ấy tự trách, tự phạt. Sau một thời gian dài bị tra tấn tinh thần, cuối cùng chọn cách tự kết thúc.”
Hạ Quyết Vân suy nghĩ lại một lượt, nhưng vẫn cảm thấy có điều gì đó chưa đúng. Khung Thương đã lắc đầu nói: “Nhưng tôi không nghĩ một người có cảm giác đạo đức mạnh mẽ như vậy, lại có thể vô cớ làm ra hàng loạt hành động quá khích. Vương Đông Nhan, trước khi Chu Nam Tùng tự sát, rõ ràng đã phát hiện ra điều gì đó. Cả chuỗi logic này, vẫn còn nhiều điểm không ổn.”
Hạ Quyết Vân nghiêng đầu nhìn cô nữ sinh trung học vốn nên còn non nớt bên cạnh, nay lại tỏa ra vẻ điềm tĩnh và lý trí.
Phải nói thật, cộng tác với Khung Thương là một trải nghiệm rất đáng giá — miễn là cô đừng đột nhiên phát biểu mấy câu vô cùng khó hiểu.
Hai người bất tri bất giác lại đi đến con đường nhỏ trước ký túc xá cũ.
Khung Thương ngẩng đầu nhìn dãy ký túc xá cũ kỹ kia.
Do xây từ lâu đời, chưa từng được tẩy rửa, dây leo mọc đầy vách tường. Những tán lá xanh thẫm mọc ngược sáng, không mang chút sức sống tươi đẹp nào, ngược lại toát ra khí tức u ám.
Hạ Quyết Vân đứng bên cạnh chờ cô.
Khung Thương nhìn một lúc lâu, mới lên tiếng: “Anh đã xem video giám sát gần khu ký túc xá vào ngày Chu Nam Tùng mất chưa?”
“Xem rồi. Hôm đó cô ấy đến một mình, từ thời gian mà suy ra thì sau khi lên lầu là đi thẳng lên sân thượng, không hề do dự, lập tức nhảy xuống. Vương Đông Nhan không xuất hiện, có bằng chứng ngoại phạm hoàn toàn.” Hạ Quyết Vân biết cô muốn hỏi gì, khẳng định nói: “Chu Nam Tùng chắc chắn không phải bị Vương Đông Nhan trực tiếp giết chết.”
Khung Thương hỏi: “Anh kiểm tra camera nào?”
“Camera trước cổng ký túc xá, và một cái gắn trên cột đèn ở đường nhỏ này. Hai cái đó đều ghi lại được toàn bộ người ra vào. Dãy ký túc này chỉ có một lối vào.” Hạ Quyết Vân vừa nói vừa chỉ tay minh họa, nhớ tới hôm qua ngồi tra camera khổ sở thế nào, bất giác đưa tay bóp sống mũi, “Nhưng mà nói thật, camera này là thiết bị cũ từ nhiều năm trước, độ phân giải kém, chỉ có chức năng ghi hình cơ bản. Tôi phải nhìn rất lâu mới lần theo được dòng thời gian để nhận diện người. Nếu muốn tìm chi tiết cụ thể thì khó lắm. Cần kỹ thuật cao và thời gian.”
Khung Thương hỏi tiếp: “Chỉ có ghi lại video vào ngày cô ấy mất thôi sao?”
“Đúng. Chỉ lưu lại video hôm đó.” Hạ Quyết Vân giải thích cặn kẽ, “Video giám sát trong trường chỉ lưu từ nửa tháng đến một tháng. Khi Vương Đông Nhan tự sát đã là tháng 5, dù cảnh sát sau đó nghi ngờ và đến xin trích xuất, cũng không lấy được gì. Cho nên hệ thống cũng không lưu lại.”
Khung Thương gật đầu, xoay người nhìn về phía quán tạp hóa bên cạnh.
Cô nói: “Tôi vào mua chút đồ.”
Hạ Quyết Vân thuận miệng hỏi: “Mua gì vậy?”
Khung Thương: “Gậy đánh chó.”
Hạ Quyết Vân: “…Hả?”
Quán tạp hóa kia là cửa hàng tư nhân, tuy mặt tiền nhỏ nhưng bán đủ thứ linh tinh.
Khung Thương đầu tiên đến quầy bán chổi, chọn một cây chổi gỗ, thử thử lực tay, cảm thấy nặng quá, ảnh hưởng phát huy. Sau đó cô chuyển sang khu bán sào phơi đồ, chọn được một cây inox — làm côn dài thì quá phù hợp.
Nhẹ tay, dễ cầm, tiện đánh — rất ổn.
Tối nay nếu có ai dám mò đến nữa, để lại hắn cho cô “nếm thử” hương vị roi sắt xào thịt.
Không, là nút thắt cốt truyện thì chắc chắn sẽ có người đến.
Chọn xong “vũ khí”, Khung Thương lại qua cửa hàng bên cạnh mua ít đồ ăn vặt, ôm trong ngực đi thanh toán.
Cô đặt đống đồ lên quầy, mắt vô tình liếc quanh, trong lúc máy quét phát ra âm thanh “tích tích”, cô nhướn mày nhìn ông chủ.
Ông chủ khi quét mã, có liếc nhìn cô vài lần. Không đơn thuần là ánh mắt nhìn khách, mà giống như đang thăm dò.
Người bình thường có thể không nhận ra, nhưng Khung Thương tin vào trực giác của mình — cảm thấy đúng thì chắc chắn không sai.
Cô thử thăm dò: “Lâu rồi không gặp.”
Ông chủ lơ lửng đáp: “Ừ, đúng vậy.”
Khung Thương hơi dừng lại, lại hỏi: “Trước đây tôi hay mua gì ở đây sao?”
“Chắc là mấy món đồ chơi cổ rồi?” Ông chủ nói, “Không nhiều lắm. Ở dưới kệ hàng đầu tiên ấy.”
Khung Thương đi theo chỉ dẫn, nhìn sơ qua. Trên kệ là vài món đồ chơi nhỏ khá bình thường, giống như mấy món lưu hành một thời trên mạng. Bao bì giản đơn, bên trong có thiết kế cơ quan nhỏ.
Cô chỉ nhìn thoáng qua, không mua gì thêm, quay lại quầy.
Ông chủ đưa túi đã đóng gói cho cô, Khung Thương nhận lấy, đi ra ngoài.
Hạ Quyết Vân ở ngoài sân trống, chán muốn chết đi lòng vòng.
Khung Thương một tay cầm sữa chua, nói: “Anh đi tới quán kia, hỏi ông chủ một câu.”
Hạ Quyết Vân: “Hả? Hỏi gì cơ?”
Khung Thương: “Anh hỏi thử xem, tôi cảm giác hắn có ấn tượng với tôi.”
Hạ Quyết Vân liếc cây “Kim Cô Bổng” sau lưng cô hai cái, hoài nghi không lẽ Khung Thương đã đánh ông chủ trong đó, giờ lại định lừa mình đi thu dọn hậu quả. Mang theo bước chân nghi ngờ, hắn đi về phía quán tạp hóa.