Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên mặc áo ngắn tay. Tóc hơi dài, hình tượng có phần luộm thuộm, đang bưng chén cơm, dán mắt vào màn hình máy tính xem phim bộ.
Hạ Quyết Vân đi một vòng trong tiệm, sau đó dừng lại cạnh quầy, khom lưng, dùng ngón tay chỉ lên cánh cửa cuốn:
“Chào ông chủ, dạo này buôn bán thế nào rồi?”
Chủ tiệm vẫn ngậm cơm trong miệng, không quay đầu lại, trả lời:
“Tạm được.”
Hạ Quyết Vân hỏi tiếp:
“Gần đây có lúc nào đông khách không? Ở đây nhiều học sinh qua lại thế, chắc cũng khó quản lý lắm ha?”
“Cũng tạm.” Lúc này ông chủ mới chịu buông chén cơm, đánh giá Hạ Quyết Vân một cái rồi hỏi:
“Mà cậu là ai?”
“Ngại quá, làm phiền chút.” Hạ Quyết Vân móc thẻ công tác từ túi ngực ra, “Cảnh sát, có vài câu muốn hỏi đơn giản thôi.”
Tuy anh nói là “đơn giản hỏi vài câu”, nhưng đối với người bình thường mà nói, chuyện cảnh sát đến hỏi thăm thì chẳng đơn giản chút nào.
“À, tôi biết rồi.” Người đàn ông trung niên đứng dậy khỏi ghế sofa, hắng giọng rồi nói:
“Cậu đến điều tra vụ hai nữ sinh tự sát phải không?”
Hạ Quyết Vân thu lại thẻ:
“Đúng. Dù vụ án đã kết luận là tự sát, nhưng người nhà người chết vẫn khó chấp nhận. Họ muốn biết rõ nguyên nhân sâu xa khiến con mình lựa chọn con đường đó, nên cầu xin chúng tôi tiếp tục điều tra. Không chính thức gì đâu, chỉ là tiện thể hỏi một chút.”
Ông chủ gật đầu đầy thấu hiểu:
“Cảnh sát như các cậu thật có trách nhiệm, rất tốt. Một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy nói mất là mất, với phụ huynh mà nói, thực sự cần một lời giải thích.”
Hạ Quyết Vân hỏi:
“Vậy ông có manh mối gì không?”
Chủ tiệm có hơi ngại ngùng nói:
“Thật ra không có gì rõ ràng lắm. Trước kia đồng chí của các cậu có tới hỏi tôi một lần, nhưng lúc đó tôi hồi hộp quá, nhiều chi tiết chưa kịp nói rõ. Sau khi các cậu đi rồi, tôi càng nghĩ càng thấy lạ, nên đã lưu lại đoạn ghi hình từ camera. Tôi thì không nhìn ra điểm gì khả nghi, nhưng biết đâu các cậu lại thấy được điều gì. Nếu cậu cần, tôi có thể đưa ngay bây giờ.”
Để phòng trộm cắp và đảm bảo ghi được rõ mặt học sinh, ông ta đã lắp camera cả trong lẫn ngoài cửa cuốn, tầm nhìn đại khái bao quát được nửa con phố phía trước.
Tiệm tạp hóa này nằm ngay trên con đường dẫn đến ký túc xá – nơi mà ai muốn vào ký túc cũng phải đi qua. Vừa khi thi thể được phát hiện, ông chủ đã lập tức lưu lại toàn bộ video theo dõi. Sau đó chép vào máy tính, đến giờ vẫn chưa xóa.
Ông ta cười, đuôi mắt nhăn nheo lại, trông có vẻ thật thà chất phác:
“Camera của tôi tuy không quay được toàn bộ chỗ các cậu muốn, nhưng mà chất lượng cực tốt nhé! Tốt hơn loại mà trường học dùng nhiều!”
Hạ Quyết Vân hơi sững người. Không ngờ còn có lối vào như vậy.
“Chu Nam Tùng... À không, là nữ sinh thứ hai nhảy lầu tự sát ấy. Ông còn giữ lại đoạn video theo dõi hôm đó không? Có đoạn trước ngày xảy ra chuyện không?”
“Hai nữ sinh đó, cả hai đoạn theo dõi tôi đều lưu hết! Tôi sống từng này năm, chưa thấy chuyện nào lớn thế này, liên tục hai học sinh chết... thật quá hiếm gặp! Lúc đầu tôi còn tưởng là có âm mưu gì kia.” Trung niên thúc thúc càng nói càng kích động, nước bọt bắn tung toé. Ông ta cầm khăn giấy bên cạnh lau miệng rồi tiếp tục:
“Trước giờ rất ít có người nhảy lầu ở khu ký túc xá này. Lần này lại liên tiếp xảy ra hai vụ, mà tôi còn nhớ cả hai đứa đó rất rõ. Trùng hợp đến kỳ lạ.”
Hạ Quyết Vân lập tức tỉnh táo:
“Học sinh đi lại trong trường đông vậy, ông thật sự nhận ra được họ sao?”
“Thì tôi đâu nhớ tên. Nhưng mặt thì quen. Nữ sinh đầu tiên nhảy lầu sống ngay tại ký túc xá này. Nhà nghèo, hình như thuộc diện khó khăn, để tiết kiệm tiền thường đến mua mấy đồ sắp hết hạn trong tiệm tôi. Tôi thấy tội nên hay để dành cho con bé.”
Hạ Quyết Vân gật đầu, thỉnh thoảng “Ừm” một tiếng thể hiện đang lắng nghe.
“Còn đứa thứ hai thì gia cảnh tốt hơn nhiều. Con gái mà, thích mấy món xinh xinh đẹp đẹp. Tôi hay nhập về các loại văn phòng phẩm xinh xắn, con bé là khách ruột đó! Từ thư, bút, băng dán, giấy note gì cũng mê. Hai đứa hình như là bạn thân. Con nhỏ tóc dài phóng khoáng hơn, thỉnh thoảng mời con kia ăn cơm.”
Hạ Quyết Vân hỏi:
“Vài ngày trước khi tự sát, hai người họ có gì bất thường không?”
“Đã tính đến chuyện tự sát rồi thì chắc chắn không bình thường được nữa. Đứa thứ hai trước khi chết không còn ghé tiệm tôi. Tôi từng thấy nó ngoài đường, trông cứ như mất hồn, rõ ràng có vấn đề.” Ông chủ lắc đầu thở dài:
“Tsk tsk... học sinh lớp 12 áp lực lớn quá. Tôi nghe người ta nói, đứa đầu tiên thành tích sa sút, bố mẹ lại ép quá, nên không chịu nổi mà nhảy lầu. Còn đứa thứ hai thì bị ảnh hưởng, cũng uất ức mà làm liều. Nghe nói bây giờ học sinh bị trầm cảm rất nhiều, không cẩn thận là chuyện xảy ra.”
Hạ Quyết Vân hỏi tiếp:
“Ông nghĩ thế nào? Có giống như lời người ta đồn không?”
“Tôi làm sao biết được! Nếu tôi thấy gì khác thường là tôi báo ngay rồi!” Ông chủ nghiêng người về phía trước, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh:
“Đồng chí, cậu còn muốn hỏi gì nữa không?”
Đúng là một người dân nhiệt tình.
Hạ Quyết Vân khẽ mỉm cười, hỏi tiếp:
“Vậy có học sinh nào khác khiến ông ấn tượng sâu sắc không?”
“Có, là con bé vừa mới bước ra ngoài đấy.” Ông chủ hạ thấp giọng, nhìn ra ngoài qua cửa kính, chỉ về phía Khung Thương, “Chính là con nhỏ đó. Nó hay đến tiệm tôi mua mấy món kỳ lạ, kiểu đồ chơi trêu người. Có lần tôi còn thấy nó cãi nhau tay đôi với đứa thứ hai – cái đứa nữ sinh tóc dài tự sát ấy. Hai đứa cãi đỏ cả mặt, suýt nữa động tay chân, may mà có một con bé khác đẹp lắm vào can. Trời ơi, con bé đó đẹp thật sự luôn, nói chuyện lại dịu dàng, ngoan ngoãn nữa.”
Hạ Quyết Vân hỏi:
“Vậy ông có nghe họ cãi nhau vì chuyện gì không?”
“Con gái cãi nhau thì cãi gì chứ?” Ông chủ giả giọng chua ngoa, bắt chước một tràng:
‘Mày không biết xấu hổ, mày mới không có liêm sỉ, mày càng không biết xấu hổ! Sao mày lại như vậy? Mày quản tao à?’
Hạ Quyết Vân bật cười.
Ông chủ diễn xong rồi lại nghiêm túc trở lại, thở dài:
“Khó thật, đều khó cả. Tôi thấy con bé đứng ngoài kia dạo này cũng không có tinh thần gì, trong trường lại có vài lời đồn khó nghe nhằm vào nó. Nếu thật sự điều tra ra được thì tốt rồi. Trường Trung Nhất này nên tăng cường giáo dục sức khỏe tinh thần cho học sinh, đừng để xảy ra chuyện nữa.”
Hạ Quyết Vân nghe xong cũng cảm thán:
“Hy vọng là vậy.”
Ông chủ nói:
“Cậu trông giùm tiệm cho tôi chút, tôi vào trong lấy tài liệu đưa cậu.”
“Được rồi.” Hạ Quyết Vân phất tay, “Cảm ơn anh nhé.”
Năm phút sau, ông chủ cầm ra một cái ổ cứng. Nhưng đến nửa đường, ông ta đột nhiên bước chậm lại, ngẩng đầu nhìn Hạ Quyết Vân, mím môi dưới, sắc mặt có vẻ do dự.
Hạ Quyết Vân mỉm cười:
“Cứ nói đi, nghĩ ra gì thì cứ nói, không sao cả. Biết đâu lại là manh mối.”
Ông chủ bèn nói:
“Tôi vừa mới nhắc đến con bé xinh đẹp đó, tóc dài, giọng nói nhẹ nhàng ấy. Mỗi lần nó đến đều có mấy cậu con trai lén lút đi theo. Nên tôi rất ấn tượng. Tôi nhớ nó thân với mấy người, cậu có thể thử hỏi nó, biết đâu nó biết được nhiều hơn tôi.”
Hạ Quyết Vân hỏi:
“Thân với ai?”
“Chính là con bé đứng ngoài cửa kia, với cả hai đứa nhảy lầu. Nghe nói ba đứa là cùng lớp, đi chung cũng không lạ lắm ha?”
Chân mày Hạ Quyết Vân khẽ giật – như thể cảm giác được mình vừa nắm trúng một điểm then chốt, anh hỏi nghiêm túc:
“Con bé đó có gì đặc biệt không?”
“Là hoa khôi trường đấy.” Ông chủ đáp, “Ai hỏi cũng biết.”
“Được rồi…” Hạ Quyết Vân khẽ cười, “Cảm ơn đại ca, rất hữu ích.”
“Giúp được gì thì tốt rồi.”