Phòng livestream từ lâu đã bị những dòng bình luận đạn màu đỏ rực với đầy khẩu hiệu yêu nước chiếm cứ, theo sau là các loại tiếng la hét, gào rú:

“Vừa rồi ai nói chuyện thần quái mà lôi khoa học vô thế? 【búa】mày ra đây coi, tao biết mày là tên chó làm content đang núp ở đây.”

“Vãi! Suýt tí nữa tè ra quần! Cũng may đang ban ngày, tao còn ở ký túc xá.”

“Đại lão đúng là đại lão. Dù bên trong có hoảng như chó, bên ngoài vẫn phải cứng như trâu.”

“Nói thật thì... có một khắc tao suýt tin đại lão thật. Nếu không phải hệ thống Tam Yêu cảnh báo cảm xúc dao động nhấp nháy sáng trưng, tao còn tưởng chị ấy thật sự sợ muốn chết.”

“Nhiều yếu tố quá, tui… tui chỉ biết đứng lên cổ vũ cái đã!”

“Ký túc xá kia là sao thế? Ghét Vương Đông Nhan đến mức đó à? Còn bày ra cái trò này.”

“Vòng vo tam quốc, rốt cuộc sau khi quét sạch mê tín phong kiến, vẫn là vấn đề bạo lực học đường?”

“Chu Nam Tùng chẳng phải là bị hù chết à? 【trầm tư】”

“Cũng có thể là báo thù thay Chu Nam Tùng? Tao thấy tụi nó nói chuyện có mùi lắm, còn có ai đánh đèn từ bên ngoài vậy?”

“Học sinh cấp ba sống phong phú vậy sao? Là tại hạ sống quá tầm thường.”

Phương Khởi có chút ngạc nhiên.

Khung Thương lại xuất hiện phản ứng sinh lý mạnh mẽ như vậy — rõ ràng đã bước vào trạng thái bị kích thích cao độ. Mà thậm chí, đây không còn là phản ứng tâm lý thông thường, thế nhưng trong hồ sơ của cô lại không hề có bất kỳ ghi chép nào liên quan.

Vậy rốt cuộc thứ khiến Khung Thương hoảng loạn là gì?

Là sợ ma, hay sợ bóng tối? Hoặc có thể là lúc đó có một yếu tố nào đó bất ngờ xuất hiện – tiếng nghiến răng, hoặc một loại hình ảnh ánh sáng đặc biệt chẳng hạn.

Trong trò chơi, màn đêm nhanh chóng trôi qua. Ánh mặt trời dần chiếu xuống từ phía đường chân trời, mọi người rời khỏi ký túc xá, đón làn gió sớm lành lạnh, trong không khí thoang thoảng mùi ngọt mát của buổi sớm.

Từng tốp người từ ký túc xá đổ về nhà ăn, rồi lại từ nhà ăn đổ về khu giảng đường.

Khung Thương túm váy, dáng vẻ không được nho nhã cho lắm mà ngồi xổm trên một tảng đá, đang kể cho Hạ Quyết Vân nghe sự việc xảy ra đêm qua.

Hạ Quyết Vân xoa cằm: “Cô nói là, mấy người trong ký túc xá của cô, còn hợp với vài học sinh khác, giả thần giả quỷ để hù cô… là Vương Đông Nhan? Sau đó thanh tiến độ tự sát của cô đột nhiên tăng vọt rõ rệt?”

Khung Thương gật đầu.

Hạ Quyết Vân thử tiếp nhận và tiêu hóa thông tin này, lại hỏi: “Ngoài mấy bạn cùng phòng, còn ai nữa không?”

Khung Thương lắc đầu.

Hạ Quyết Vân ngạc nhiên: “Cô không ra ngoài xem thử sao?”

Khung Thương bình thản trả lời: “Bị dọa ngu người rồi.”

Câu này cô nói ra với nét mặt bình tĩnh hệt như kiểu “Hôm nay đồ ăn hơi lạt”, không khác gì khiến người ta khó mà tin được.

Hạ Quyết Vân nghiêm túc nhìn vào mắt cô, không thể tưởng tượng nổi trên khuôn mặt này lại có thể xuất hiện biểu cảm nào gọi là “sợ hãi”. Hoặc là nói, thứ có thể khiến nàng sợ, hẳn phải là bí mật cấp độ thế giới.

Do dự một lúc, hắn vẫn lên tiếng:
“…Cô đùa mà mặt lạnh như vậy, không buồn cười nổi đâu.”

“À, vậy sao?” Khung Thương ngẩng đầu, giọng khô khốc: “Tôi thất vọng ghê.”

Hạ Quyết Vân cúi đầu nhìn vào mắt nàng, Khung Thương tròn mắt nhìn lại — vô tội hết mức.

Một hồi lâu sau, Hạ Quyết Vân kinh ngạc hỏi: “Cô nghiêm túc đấy à?”

“Ừm,” Khung Thương đáp, “Tôi sợ bóng tối.”

Hạ Quyết Vân: “……”

Khung Thương lại bổ sung: “Rất sợ.”

Hạ Quyết Vân chỉ còn biết moi hết vốn từ mà cố an ủi nàng: “Ờm… chuyện đó cũng… bình thường mà?”

“Đúng vậy.” Khung Thương gật đầu.

Không khí rơi vào tĩnh lặng.

Một lúc sau, Khung Thương không nhịn được mà nói:
“Đừng có suy diễn. Trong đầu anh đang gào lên loạn xạ ‘ngọa tào ngọa tào’, ‘làm sao làm sao’ đúng không.”

Hạ Quyết Vân oan đến mức muốn khóc: “Cô đừng vu oan cho tôi a!”

Khung Thương: “Anh viết rõ rành rành lên mặt rồi, ta nhìn mà thấy phiền chết.”

Hạ Quyết Vân thầm nghĩ người phụ nữ này sao lại khó đối phó như vậy chứ?! Bao nhiêu năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên có người nói hắn “phiền”, mà còn là trong khi hắn chưa nói nổi nửa chữ!

“An ủi kiểu thẳng nam á…” Khung Thương bắt đầu phun tào không ngừng, “Chắc kiểu như: ‘Tối thì đã sao?’, ‘Trên đời này làm gì có ma’, ‘Ma gặp ngươi còn phải sợ ngược lại á’, ‘Không sao không sao, tác dụng tâm lý thôi’, đại loại thế.”

“Cái đó thì đâu còn là thẳng nam bình thường nữa rồi.” Hạ Quyết Vân hít sâu một hơi, “Tôi xin phân cấp cho thẳng nam, cô đang bôi nhọ cả tập thể đó.”

Khung Thương híp mắt, liếc hắn một cái.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play