Giang Tụng ngượng đến đỏ cả chóp tai, cậu lặng lẽ kề sát tai Từ Hoài Cẩn nói: “Anh quên mất giao hẹn của chúng ta rồi à?”
Trước mặt người ngoài phải kiềm chế một chút, đặc biệt là còn trước mặt Phó Vân Đình, tuy tuổi tác không chênh lệch lớn nhưng xét cho cùng thì cũng là trưởng bối.
Loài người chẳng phải rất chú trọng mấy chuyện này hay sao?
Tiểu yêu quái từ trước đến nay luôn tuân theo khuôn phép cảm nhận được ánh mắt của Phó Vân Đình, có chút như ngồi trên đống lửa mà đẩy Từ Hoài Cẩn ra, giọng nói rất nhỏ mà kề sát hắn: “Anh đừng dán em như thế, em có chút ngượng.”
Vừa nói, cậu vừa chậm rãi móc từ trong túi áo hoodie ra một lọ thuốc nhỏ màu trắng, nhét vào tay Từ Hoài Cẩn.
“Đây là thuốc của anh sao? Em thấy anh luôn dùng nó, tiện tay nên cầm một lọ cho anh.”
Lời nói nhỏ nhẹ vừa dứt, Phó Vân Đình bên cạnh bỗng chốc bật cười khẩy: “Ngay cả thuốc cứu mạng cũng có thể quên mang, trên cổ cậu ta đỉnh cái gì vậy? Đầu heo sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play