“Cậu đang nhìn gì vậy?”

Giọng nói trầm khàn vang lên sau lưng.

Lộ Nguyệt lập tức quay đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ lộ tám chiếc răng trắng.

“Không có không có, chỉ nhìn một chút thôi, xem người có mắt nhìn mà đi tỏ tình với anh Tạ thì trông như thế nào."

Những lời nịnh nọt tuôn ra khỏi miệng cô một cách tự nhiên. Dù sao thì chỉ một ý nghĩ của người trước mặt cũng đủ định đoạt sống chết của cô.

Anh ta là một trong những nam chính, Tạ Tu Dục.

Gia tộc Tạ sau lưng anh là thế lực cấp cao hàng đầu trong cả giới quân sự lẫn chính trị. Dù bề ngoài có vẻ lười biếng, nhưng thực chất lại là kẻ có thủ đoạn tàn nhẫn và những sở thích quái gở không ai biết.

Anh thích thú việc khơi gợi cảm xúc người khác, coi họ như món đồ chơi.

Đưa người ta lên tận mây xanh, nhìn họ đắc ý quên mình, rồi thản nhiên ném xuống, khiến họ tan tành.

Chính một câu nói thờ ơ của anh đã định đoạt kết cục của nguyên chủ.

“Thích bỏ thuốc người khác đến vậy à?”

“Vậy thì cho cô ta uống liều gấp trăm lần, rồi ném ra khỏi học viện.”

Lúc đó Lộ Nguyệt xem mà vô cùng thích thú. Thậm chí còn để lại bình luận: “Kích thích quá đi mất! Tôi muốn làm chó của Tạ Tu Dục!”

Haha.

Giờ thì cô thực sự làm chó rồi nên mới ngoan ngoãn hẳn.

Sao lúc cô ước trúng số mà trời chẳng cho nhỉ?

Ông trời ơi, cô sẽ không gọi ông là 'ông' nữa đâu, vì ông căn bản chẳng coi cô là cháu gái!

Tạ Tu Dục rũ mắt nhìn Lộ Nguyệt. Cậu thiếu niên tóc đen môi đỏ, vì vừa chạy đến nên khuôn mặt trắng trẻo bốc lên sắc hồng, môi khẽ run theo từng nhịp thở gấp, ngẩng đầu nhìn lên cười, nụ cười ấy đặc biệt khiến người ta xao động.

…Dù đã quen biết gần hai tuần, nhưng anh vẫn không thể hiểu nổi, tại sao một cậu con trai lại trông "yểu điệu" đến vậy.

Ánh mắt anh mang áp lực mãnh liệt, khiến Lộ Nguyệt toát mồ hôi lạnh sau lưng.

Cảm giác khó chịu ấy khiến cô không nhịn được lên tiếng dò hỏi: “…Anh Tạ?”

Tạ Tu Dục lạnh nhạt nói: “Cười xấu thật.”

Lộ Nguyệt:?

Anh nhìn cô nửa ngày chỉ để mắng cô xấu ư?

Kiểu sỉ nhục này ai mà chịu nổi?

Lộ Nguyệt chịu nổi.

Cô lập tức đổi nụ cười thành vẻ mặt khổ sở như ăn phải mướp đắng: “Anh Tạ, thế này thì được chưa?”

He he, ông chủ đã sắp xếp thì nói gì cũng đúng nhất rồi.

Tạ Tu Dục không bày tỏ ý kiến gì trước sự lấy lòng của cô.

Anh ngậm viên sô cô la vào miệng, rút một tờ khăn giấy ra từ tốn lau đầu ngón tay.

“Vừa rồi nhìn cô ta lâu như vậy, thích cô ta à?”

Lộ Nguyệt giật mình toàn thân. Với cái kiểu tiểu thuyết cẩu huyết này, chỉ cần dính dáng đến tình cảm là sẽ có vô vàn rắc rối! Cô vội vàng lắc đầu.

“Đương nhiên là không! Em không có chút ý nghĩ nào về cô ta hết!”

Xu hướng của cô là tiền, mấy thứ khác xin tránh xa giùm!

Tạ Tu Dục không mấy hài lòng với câu trả lời này. Đã là đàn em của anh, sao lại dám lơ là khi hầu hạ anh?

Vậy thì phải có chút trừng phạt nhỏ. Đồ chơi này, đánh một gậy rồi cho một viên kẹo ngọt, mới nghe lời.

Tạ Tu Dục đứng lên, thân hình cao lớn hơn Lộ Nguyệt đến hai cái đầu, bóng anh phủ trùm lên cả người cô.

“Ngày mốt là tiệc tân sinh viên thường niên.”

"Là học sinh đặc cách, chắc cậu biết sẽ gặp phải chuyện gì trong bữa tiệc rồi chứ. Tôi sẽ không đi cùng cậu.”

Anh quay lưng bước ra ngoài, để lại câu nói cuối cùng.

“Cẩn thận đấy, đừng để bị bắt nạt thảm quá.”

Nói là cẩn thận, nhưng giọng Tạ Tu Dục lại mang theo ý cười. Như thể rất mong chờ cái cảnh cô “bị bắt nạt”.

Lộ Nguyệt sững người tại chỗ. Cả hộp sô cô la nhập khẩu trên tay cũng không còn hấp dẫn nữa.

Trời sắp diệt cô rồi!

Cô mà thực sự đi tiệc một mình, liệu còn toàn mạng quay về nổi không?

Phải biết rằng, mới khai giảng hai tuần thôi mà số học sinh muốn dạy dỗ “đứa may mắn” như cô đã nhiều như nước sông.

Ai bảo cô lại “may mắn” đến mức được phân vào ở chung ký túc xá với các nam chính cơ chứ?

Nói đúng hơn, là chiếm chỗ của một trong số các nam chính. Nam chính Nguyên Vọng đang ở nước ngoài xử lý việc gia tộc, tạm thời chưa về.

Mà trên diễn đàn, chẳng biết có bao nhiêu sinh viên đang ghen nổ mắt với sự “may mắn” của Lộ Nguyệt. Cứ mười bài viết thì có đến năm bài liên quan đến cô, độ thảo luận cực kỳ cao.

Lộ Nguyệt "may mắn": …

Phúc khí này cho các người đấy, các người có muốn không?

Cô giả trang thành con trai là để tránh xa nam chính, vậy mà giờ thì hay rồi, bị tống thẳng tới ngay dưới mí mắt của đám nam chính!

Mà mấy tên nam chính này chẳng ai là người tốt cả.

Kẻ ham vui, kẻ cuồng khống chế, kẻ tâm lý vặn vẹo, kẻ giả tạo đen tối bên trong…

Dán một loạt nhãn mác đó lên người họ, bảo đảm không sót một ai!

Điều tồi tệ hơn vẫn còn ở phía sau.

Lộ Nguyệt khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần, nghĩ rằng chỉ cần ít nói chuyện với các nam chính, đợi đến khi nam chính thứ tư về nước là ổn. Bị coi là người tự kỷ vẫn tốt hơn là bị cho uống gấp trăm lần thuốc rồi chết sớm như nguyên tác.

Thế rồi, cô có một giấc mơ.

Trong mơ, ý chí thế giới nói với cô rằng, cô phải lấy lòng các nam chính theo đúng cốt truyện gốc, vượt qua các tình tiết quan trọng, nếu không sẽ phải chịu hình phạt.

Lộ Nguyệt tỉnh dậy vẫn không tin, theo thói quen tránh mặt nam chính.

Đêm đó, cô đột nhiên lên cơn tim đập nhanh bất thường và phải vào phòng y tế.

Nằm trên giường, Lộ Nguyệt hai mắt đờ đẫn, cảm thấy thế giới này như vừa đâm một nhát dao vào nách cô. 

Hơi đau, lại hơi buồn cười.

Nhưng Lộ Nguyệt lớn lên từ khu ổ chuột, sức sống vô cùng mạnh mẽ.

Sau khi nhận ra trốn tránh không thể giải quyết vấn đề, cô quyết định chủ động tấn công.

Thế là…

Tối hôm đó.

Ba vị thiếu gia vừa về đến ký túc xá, đã thấy người bạn cùng phòng, một học sinh đặc cách mà trước đây luôn tìm cách tránh xa họ, trịnh trọng cúi chào.

Kèm theo một nụ cười tươi rói, khoe cả tám chiếc răng.

“Xin cho phép tôi trịnh trọng giới thiệu: chỉ với 99.999, bạn sẽ có ngay gói dịch vụ đàn em siêu hời trọn gói trong một tháng!”

“Dịch vụ bao gồm: giặt đồ, nấu ăn, chạy việc, mua cơm… tất cả các việc vặt, đảm bảo bạn ngồi yên trong phòng vẫn được tận hưởng cuộc sống tiện nghi đỉnh cao!”

“Giá cả hợp lý, không lừa người già không gạt trẻ nhỏ!”

“Vậy... các anh có muốn cân nhắc một chút không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play