【Cảnh báo trước khi đọc:

1. Nam và nữ chính đều không phải người tốt. Cốt truyện ban đầu nhẹ nhàng, nhưng sau này sẽ có nhiều tình tiết cẩu huyết như lộ thân phận, hắc hóa, chiếm hữu cao, thuần hóa chó điên, giam cầm và nhiều tình tiết tối tăm khó lường khác.

2. Bối cảnh học viện quý tộc thời xưa có cả cạnh tranh giữa các nam sinh và các nữ sinh. Nữ chính gốc trong truyện vừa có mặt tốt vừa có mặt xấu. Từ chối phán xét đạo đức và chỉ trích tam quan. Không bàn luận vấn đề giới tính, xin đừng cãi nhau.

3. Nữ chính làm việc vì tiền, bạn tưởng cô ấy đang làm chó liếm, thật ra cô ấy đang đi làm thuê. Cô ấy có tuyến trưởng thành và tình cảm của riêng mình. Tôi xem cô ấy là một con người thật, không phải kiểu nhân vật chỉ để viết “ngược hay không ngược”.】

——

“Học trưởng Tạ Tu Dục, em thích anh!”

Giọng cô gái run rẩy, gương mặt thanh thuần lộ rõ vẻ ngượng ngùng.

Đây là một căn phòng nghỉ.

Rõ ràng là ban ngày, nhưng rèm cửa họa tiết tối màu đã che khuất toàn bộ ánh sáng bên ngoài, chỉ để lại một chiếc đèn bàn kiểu cổ.

Dưới ánh đèn mờ ảo, bóng dáng cao lớn ngồi đối diện vẫn bất động. Anh lười biếng ngả người vào chiếc ghế sofa nhung, một nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối. Chiếc dây chuyền kim loại vắt ngang dưới yết hầu khiến đường nét xương hàm sắc sảo của anh càng thêm phần nguy hiểm.

Anh giống như một con dã thú đang nghỉ ngơi, chỉ ngồi đó cũng đủ khiến cả căn phòng bao trùm bởi cảm giác áp bức và ngột ngạt.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Sắc mặt cô gái dần tái nhợt.

Vài phút sau, Tạ Tu Dục trên sofa cuối cùng cũng lên tiếng.

Nhưng không phải với thiếu nữ, mà là với thiếu niên đang đứng ở cửa.

“Ngẩn người ra đấy làm gì? Vào đi.”

Lộ Nguyệt bị gọi tên, toàn thân run lên.

Khoan đã!

Cô đâu có cố tình nghe lén màn tỏ tình này!

Chẳng lẽ đây chính là số mệnh của nữ phụ độc ác, luôn xuất hiện vào những khoảnh khắc quan trọng?

Nhưng cô không dám không nghe lời nam chính. Lộ Nguyệt vội vã đi tới, cung kính dâng hộp sô cô la bằng cả hai tay, dáng vẻ nịnh bợ thấy rõ.

“Anh Tạ, sô cô la của anh đây ạ."

“Ừ.”

Tạ Tu Dục cuối cùng cũng đứng dậy, sợi dây chuyền trên cổ cọ qua xương quai xanh phát ra tiếng lách cách khe khẽ.

Một gương mặt tuấn tú và sắc sảo, dưới lớp tóc mái lòa xòa là hàng chân mày cứng rắn. Đường nét ngũ quan tưởng chừng lạnh lùng, nhưng vì khóe môi khẽ nhếch lên thành nụ cười nhạt lại khiến anh lộ ra vài phần hoang dã khó thuần phục.

Bộ đồng phục của anh vẫn chỉnh tề, nhưng từ đầu đến chân lại toát ra vẻ ngang tàng và ngạo mạn.

“Cạch.”

Tạ Tu Dục mở hộp sô-cô-la, nhưng chỉ lấy ra đúng một viên.

Phần còn lại, anh tiện tay ném xuống đất, lớp bao bì dính bụi bẩn.

“Cầm đi.”

Hành động này mang đầy tính sỉ nhục.

Nhưng Lộ Nguyệt không hề bận tâm.

Cô lập tức nhặt hết số sô-cô-la còn lại lên, cười híp mắt nói: “Cảm ơn anh Tạ!”

Một trong những chân lý của cuộc sống: đồ vật rơi xuống đất, nhặt lên trong vòng ba giây là vẫn ăn được!

Cái hộp này mấy vạn tệ chứ ít gì, đừng nói là rơi xuống đất, có ném thẳng vào mặt cô thì cô cũng nhặt!

Lại được ăn miễn phí rồi.

Sướng!

Cô thì vui, nhưng phía sau lại có người không vui.

Cô gái bị ngó lơ từ đầu đến cuối rốt cuộc không nhịn được mà bật khóc, ôm mặt chạy ra khỏi phòng nghỉ.

Điều thảm hại hơn cả một lời tỏ tình thất bại, chính là đối phương hoàn toàn không quan tâm đến lời tỏ tình của bạn.

Cũng giống như việc bạn trao cả tấm chân tình cho người ta.

Người ta lại chụp tin nhắn tỏ tình của bạn rồi chuyển tiếp cho người khác xem.

Lộ Nguyệt nhìn theo bóng lưng cô gái ấy bỏ đi, trong lòng thầm thở dài.

Haiz.

Em gái à, thích ai không thích, lại cứ phải thích nam chính!

Thích người khác cùng lắm thì đau lòng, chứ thích nam chính trong tiểu thuyết là xác định mất mạng đấy!

Cùng là nữ phụ độc ác, Lộ Nguyệt vô cùng đồng cảm với cô gái này.

Không sai.

Thế giới cô đang sống là một cuốn tiểu thuyết có tên 《Học Viện Tình Sử: Tứ Vương Tử và Tứ Công Chúa》, kết hợp những ân oán hào môn, tình tiết cẩu huyết học đường quý tộc và cả yếu tố "xứng đôi vừa lứa".

Chỉ nghe tên thôi cũng đủ biết, truyện có bốn nam chính và bốn nữ chính.

Hơn nữa, với khả năng viết cẩu huyết siêu phàm của tác giả, bộ truyện này đã dài đến hơn hai nghìn chương, còn dài hơn cả mạng sống của Lộ Nguyệt!

Nữ phụ trùng tên với Lộ Nguyệt trong truyện, chỉ là một nữ phụ ác độc hạng N, một hòn đá nhỏ trên con đường tình yêu của nam nữ chính.

Ngay khi bước chân vào học viện, Lộ Nguyệt đã phải lòng Tạ Tu Dục từ cái nhìn đầu tiên.

Vì thế, cô ta cực kỳ ghen tị với nữ chính số một, người cũng là học sinh đặc cách nhưng lại được Tạ Tu Dục để mắt tới, nên đã dùng không ít thủ đoạn ngu ngốc để hãm hại đối phương.

Kết quả cuối cùng, đương nhiên là bị tra tấn đến chết.

Dù sao thì, trong loại tiểu thuyết kiểu này, thế lực của các nam chính đều lớn đến mức vượt qua tất cả, luật pháp trước mặt họ cũng chẳng khác gì trò đùa.

Khi Lộ Nguyệt phát hiện mình xuyên không, chỉ có tuyệt vọng.

Có nhiều người cùng tên với tôi mà, sao lại tìm tôi chứ! 

Lôi cả đám họ vào cùng đi!

Khi đã chấp nhận hiện thực, cô nhanh chóng đưa ra một quyết định táo bạo: Giả trang thành nam.

Dựa vào một bí mật được tiết lộ trong truyện, cô tìm đến y tá học viện để nhờ giúp đỡ.

Người đó giúp cô sửa đổi hồ sơ học sinh, làm giả thân phận, cô mới thành công nhập học với thân phận nam sinh.

Còn về phần sao lại thành đàn em của nam chính, thì lại là một chuyện khác…

_____

*Xứng đôi vừa lứa dùng để chỉ kiểu viết truyện mà tác giả cố tình chia đều vai vế, đất diễn, tình cảm… cho các nhân vật, đặc biệt là trong truyện có nhiều nam nữ chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play