“Ninh Ninh, dậy đi! Dậy nhanh lên!”
Diệp Lê bỗng mở choàng mắt, trước mặt là khuôn mặt trẻ trung tràn đầy sức sống của Đường Kỳ, miệng cậu ta vẫn đang lặp đi lặp lại câu thoại quen thuộc như bị lập trình sẵn: “Dậy mau! Tan học rồi!”
Không sai, cô lại quay về điểm bắt đầu.
Nhận thức ấy được xác nhận khiến sắc mặt Diệp Lê chậm rãi trầm xuống.
Đến lúc này, cô rốt cuộc cũng hiểu được cái gọi là “Tuyệt cảnh” thực sự là gì. Và cái suy nghĩ ngây thơ trước đó, rằng chỉ cần phá luật là có thể vượt rào, rốt cuộc nực cười đến mức nào.
Trong luật chơi của tuyệt cảnh, mỗi ngày trôi qua tương đương với việc bị trừ 10 điểm tội ác cơ bản. Nhưng chỉ khi "tái hiện" hoàn tất — nghĩa là nhân vật cô nhập vai hoàn toàn tử vong — thì giá trị mới được khấu trừ đầy đủ.
Trên lý thuyết là vậy, nhưng thực tế thì hệ thống lại chơi trò luẩn quẩn: kẻ tái hiện như cô sẽ sống lại vô hạn trong cùng một ngày.
Nói cách khác, bất kể cô có ở lại đây bao lâu, sống bao nhiêu ngày, đau đớn dày vò đến mức nào, thì cuối cùng khi hệ thống tính điểm, cô cũng chỉ bị xem là… vừa mới trải qua một ngày duy nhất.
Tệ hơn nữa, nếu bên kiểm duyệt mà muốn chơi bẩn thì chỉ cần xoáy sâu vào định nghĩa mơ hồ của cái gọi là “một ngày”, chưa chắc 10 điểm tội ác kia đã được trừ!
Nếu mỗi lần chết đi, cô lại lập tức sống lại — thì sẽ chẳng bao giờ đạt được điều kiện “tử vong hoàn toàn” cả.
Vậy tức là cô có thể sẽ bị giam giữ trong tuyệt cảnh này… mãi mãi.
Tùy vào tâm trạng của mấy lão đầu ngồi sau màn hình giám sát, họ có thể cho cô xoay vòng ở đây 180 lần nếu họ đang vui, còn nếu hôm đó tâm trạng tệ… thì 1.800 hay 18.000 vòng lặp cũng chẳng phải chuyện không thể.
Bởi vì người bị ném vào tuyệt cảnh… chưa bao giờ là người vô tội.
Người như cô — kẻ tội ác tày trời trong mắt số đông — có đau khổ, có tuyệt vọng… cũng chẳng ai thương cảm. Thậm chí còn có kẻ mong cô mãi mãi bị giam cầm ở đây, vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời.
Nghĩ đến đây, Diệp Lê chậm rãi giơ tay che mắt, bật cười khẽ đầy bất lực.
Chuyện này… thật sự không dễ chơi rồi.
Lặp đi lặp lại một ngày? Không sao.
Chết đi sống lại liên tục? Cô vẫn chịu được.
Nhưng để cô cứ thế mà buồn chán, ngồi ngơ trong vô định… cái “phúc lợi” này thì cô thật không muốn nhận chút nào!
Cầu trời không bằng tự cứu. Xem ra… cô phải tìm cách thoát khỏi vòng lặp này.
“cậu đang đơ người nghĩ cái gì vậy? Mau thu dọn đồ rồi xuống căn tin giành chỗ đi, chậm là phải xếp hàng dài đấy!”
Đang trầm tư thì Đường Kỳ lại sốt ruột giục cô.
“Cậu cứ đi trước đi, tớ không đi,” Diệp Lê dứt khoát xua tay từ chối.
“Sao thế? Còn chưa tỉnh ngủ hả?” Đường Kỳ khó hiểu, “Hôm nay căn tin có món cậu thích nhất mà, thịt chiên giòn sốt chua ngọt đó! Đi muộn là hết phần liền đấy.”
“Không đi thật,” Diệp Lê vẫn cương quyết.
Đường Kỳ giật mình, đứng sững một lúc rồi trợn tròn mắt, biểu cảm như vừa nghe chuyện trời sập: “Cái gì? Là món thịt chiên sốt chua ngọt đấy! cậu không động lòng chút nào hả? Bị mộng du à?”
Phải biết, với một học sinh lớp 12 như họ — cả ngày vùi đầu vào ôn thi như chó chạy deadline — thì niềm vui duy nhất trong ngày… chính là được ăn cơm!
“Không có khẩu vị thật.” Diệp Lê khẽ lắc đầu, dạ dày hơi quặn lên khi nhớ tới cái cảnh: đồ ăn thơm lừng ban đầu bỗng chốc biến thành một đống mốc meo thối rữa.
Ngon hay không cô không biết, nhưng ghê tởm là chắc chắn!
Huống hồ, hiện tại cô còn có chuyện quan trọng hơn cần xác nhận.
“Khoan đã…”
Đường Kỳ còn chưa kịp nói gì thêm thì bị Diệp Lê ngắt lời:
“Đường Kỳ, cậu còn nhớ không? Gần đây… ở trường mình có người nhảy lầu.”
Muốn thoát khỏi cái "tuyệt cảnh" này, trước tiên Diệp Lê cần phải làm rõ — vì sao một ngôi trường cấp ba bình thường như vậy… lại biến thành một vòng lặp vô hạn, một Quỷ Vực khép kín như cơn ác mộng?
Nhưng ký ức của nguyên chủ đã bị phong tỏa, cô không thể tra ra bất cứ thông tin hữu ích nào từ đó. Muốn tìm manh mối, chỉ có thể bắt đầu từ chỗ khác.
Cô nhớ rất rõ — lúc mình nhảy lầu, từng nghe ai đó hét lên: "Lại có người nhảy lầu!"
Lại?
Điều đó chứng tỏ — trước đó cũng từng có người nhảy lầu.
Mà chuyện một học sinh nhảy lầu… trong trường học tuyệt đối là một sự kiện lớn, rất có thể liên quan trực tiếp đến cái vòng lặp này.
Nghĩ vậy, Diệp Lê quay sang hỏi Đường Kỳ:
“Ê, cậu còn nhớ gần đây trường mình có ai nhảy lầu không?”
Đường Kỳ sững người một chút, sắc mặt thoáng thay đổi, ấp úng đáp:
“cậu … cậu hỏi chuyện đó làm gì?”
Diệp Lê làm ra vẻ bối rối, thuận miệng bịa một lý do:
“Vừa nãy nằm mơ thấy… nhưng sao tớ nhớ hoài cũng không ra là ai…”
“Không phải là bạn Ôn Tuyết lớp 12A2 à?”
Đường Kỳ lập tức hạ giọng, như sợ người khác nghe thấy, “Mà sao cậu tự nhiên nằm mơ tới chuyện đó vậy?”
“Chắc tại áp lực học hành dạo này lớn quá.”
Diệp Lê đáp đại, đang tính hỏi thêm vài chi tiết thì trong lớp bỗng xôn xao hẳn lên, thu hút sự chú ý của cả hai.
Ngẩng đầu lên, cô thấy một bạn học nam đang đứng ở cửa lớp, chỉ tay về phía chỗ họ rồi quay ra ngoài nói lớn:
“…… Nè, bạn ấy ngồi ngay chỗ đó!”
Rồi quay đầu gọi to:
“Ninh Ninh! Có người tìm cậu kìa!”
Một nam sinh cao lớn bước vào lớp, ánh mắt thẳng hướng về phía Diệp Lê.
Cậu ta cao chắc chắn trên mét tám lăm, tay chân thon dài, dáng người cân đối. Khuôn mặt điển trai, khí chất sạch sẽ, có kiểu vẻ ngoài mà dù đi đến đâu cũng khiến người khác phải ngoái nhìn.
Ngay lập tức, trong lớp đã rộ lên một trận xôn xao. Nhiều bạn nữ chủ động dẹp gọn chồng sách vở trên bàn, nhường lối đi cho cậu ta.
Đường Kỳ thì như được tiếp thêm pin:
“Ối trời ơi, là Nhạc Tuyển kìa! Tụi bây từ khi nào thân nhau vậy hả?”
Mắt cô ấy sáng rỡ như vừa thấy idol ngoài đời, kéo nhẹ tay áo Diệp Lê, kích động thì thầm:
“Giáo thảo trường mình tới tận lớp tìm cậu đó nha! Ăn cơm gì tầm này nữa!”
“Không quen đâu.”
Diệp Lê thản nhiên đáp, khẽ rút tay áo khỏi tay Đường Kỳ, khoanh tay trước ngực.
Nhưng Đường Kỳ đâu tin:
“Không quen mà cậu ta tới tận lớp kiếm mày? Mau khai thiệt, hai người bắt đầu từ khi nào hả?!”
Diệp Lê không trả lời. Thật ra bản thân cô còn thấy kỳ lạ hơn ai hết. Trong kịch bản mà hệ thống gửi ban đầu, không hề có nhân vật tên Nhạc Tuyển.
Rất nhanh, Nhạc Tuyển đã bước đến trước bàn họ.
“Cậu là Ninh Ninh?”
Cậu ta cúi xuống, nhìn chằm chằm vào Diệp Lê, ánh mắt có phần dò xét.
“Có chuyện gì không?”
Diệp Lê vẫn ngồi yên không nhúc nhích, ánh mắt nhàn nhạt như đang nhìn một người lạ qua đường.
Nhạc Tuyển trông có vẻ không được khỏe. Sắc mặt hơi tái, lông mày nhíu chặt, đôi mắt đỏ hoe như vừa trải qua đêm trắng. Cậu ta có vẻ bối rối, rồi do dự hỏi:
“Hôm nay… cậu có thấy bất ổn gì không?”
“Bất ổn kiểu gì?”
“Ý mình là… cậu có từng nghĩ đến chuyện cực đoan nào chưa?”
“Ví dụ như?”
“… Nhảy lầu.”
Diệp Lê nhướng mày, không nói gì, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười mơ hồ khó đoán.
Không khí nhất thời trùng xuống.
Nhạc Tuyển mím chặt môi, hai tay đan vào nhau, gân xanh nổi lên, cho thấy cậu đang cực kỳ lo lắng.
Đường Kỳ ngồi bên cạnh thì không chịu nổi nữa, bật dậy kéo tay Diệp Lê lại:
“Nhảy lầu cái gì? Hai người đang nói gì thế hả? cậu không phải thật sự định làm chuyện dại dột đấy chứ?”
Hai người họ nói chuyện nửa vời thế kia, lại vừa đúng lúc họ đang nói về vụ Ôn Tuyết nhảy lầu ban nãy… khiến Đường Kỳ càng hoảng.
“Không có đâu, cậu ấy chỉ nói vớ vẩn thôi.”
Diệp Lê phẩy tay, rút tay khỏi Đường Kỳ, rồi đứng dậy nhìn sang Nhạc Tuyển:
“Ra ngoài nói chuyện một chút.”
“Ừ.”
Nhạc Tuyển gật đầu, như trút được gánh nặng, nhanh chóng quay người bước ra cửa.
Đường Kỳ miễn cưỡng nhường đường cho Diệp Lê, nhưng vẫn không quên lầm bầm:
“Nhớ đấy nhé, có chuyện gì nhất định phải nói cho tớ biết đó, đừng giấu!”
“Biết rồi mà, không sao đâu.”
Diệp Lê vừa đi vừa quay đầu lại trấn an, “tớ không ăn cơm đâu, cậu đi trước đi.”
Lúc đi ngang khu vệ sinh sau lớp học, cô bất ngờ dừng bước, đảo mắt một vòng, cuối cùng tiện tay nhấc lấy một cây chổi lau nhà cán gỗ to bản.
Xong xuôi, cô cầm theo nó ra khỏi lớp, để mặc sau lưng là một đống ánh mắt thắc mắc đang nhìn mình như thể nhìn một… bệnh nhân.