Lúc này, mặt trời đã hoàn toàn lặn hẳn xuống dưới đường chân trời.
Ánh sáng cuối cùng tan biến, bóng tối phủ trùm khắp không gian.
Trong sắc trời u ám không lấy một tia sáng, sân thể dục phía sau trường trở nên hoang tàn đổ nát. Tường rào lở loét, nhà kho bỏ hoang mục nát, cỏ dại mọc tràn lan, rác thải ngập ngụa bốc mùi tanh tưởi như sắp lật tung bầu trời.
Và hơn hết, giữa đống hỗn độn đó… là vô số bóng người đang chập chờn lay động—những thân ảnh rệu rã đã từ lâu không còn linh hồn.
Nơi từng là một ngôi trường tươi sáng, nơi thanh âm tuổi trẻ từng vang vọng khắp khuôn viên, giờ đây đã biến thành một quỷ vực rách nát, đầy rẫy thi thể sống dậy và mùi mục rữa.
Thế nhưng, đứng giữa địa ngục trần gian đó, Diệp Lê lại khẽ cong môi.
Trong đôi mắt hồ ly ánh lên tia sáng lập lòe. Không chút hoảng sợ. Ngược lại, sâu trong ánh mắt là sự phấn khích không giấu nổi—tựa như tất cả những thứ kinh khủng trước mặt… chính là điều cô vẫn chờ mong.
Cuối cùng cũng có chút mùi “Tuyệt Cảnh” rồi đây!
Nhưng chưa kịp tận hưởng cái không khí địa ngục vừa đúng gu, cánh tay cô đột nhiên bị một lực mạnh kéo giật lại.
Cô quay phắt đầu.
Một con hủ thi—xác sống mục nát—không biết từ lúc nào đã bám sát ngay sau lưng. Bàn tay của nó đã bong tróc da thịt, lộ cả khớp xương, đang siết chặt lấy cánh tay cô. Cái đầu gãy nghiêng kêu lên những tiếng răng rắc rợn người, hàm răng đen sẫm rít lên từng nhịp, ngay sau đó liền lao tới cắn.
Diệp Lê không nói hai lời, vung khay đồ ăn trong tay, đập thẳng vào đầu nó.
Không rõ là do cô quá mạnh tay, hay do cái khay vốn đã rạn vỡ, chỉ biết tiếng “rắc” vang lên sắc bén, khay đồ ăn vỡ làm đôi. Mà cái xác sống kia—vẫn không hề hấn gì.
Không chần chừ, cô xoay người, lùi lại nửa bước, khéo léo áp sát hông nó. Tay còn lại liền dùng khuỷu tay, nhắm thẳng phần cổ đã trơ xương của con quái vật mà đánh mạnh!
Cú đánh toàn lực.
Một tiếng “rắc” chói tai vang lên. Cái đầu rũ rượi của nó lập tức lật ngoặt một góc kỳ dị, rồi đổ gục xuống vai, toàn thân mềm nhũn. Cuối cùng đổ sập xuống đất—không còn động đậy.
Lần này thì nó thật sự chết rồi.
Diệp Lê lập tức hiểu ra: những thứ quái vật này… hoàn toàn có thể bị giết.
Thế nhưng, chỉ vì một đòn đánh đó, cả đàn xác sống bắt đầu xuất hiện từ bốn phương tám hướng quanh khuôn viên trường học, ùn ùn kéo đến như thủy triều.
Chúng rít gào, lết lê, giương móng vuốt, miệng đầy máu đen, ánh mắt mờ đục. Trận thế đông nghịt khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng dựng hết tóc gáy.
Diệp Lê lắc lắc cánh tay vừa dốc sức, cơ bắp đã tê dại vì vận động quá mạnh. Cô lập tức đảo mắt nhìn quanh, rồi quay đầu chạy thẳng về hướng cổng trường.
Ngôi trường này có hơn hai ngàn học sinh và giáo viên. Nếu tất cả đều đã biến thành hủ thi, cô tuyệt đối không thể một mình đối đầu. Dù đã xác nhận có thể giết được, nhưng với thể lực cơ thể này, cô chưa đủ sức chống lại nguyên một bầy xác sống đang sinh sôi nảy nở không ngừng.
Việc cần làm bây giờ là: tìm đường thoát thân.
Trên đường chạy, những xác sống cứ thế trồi lên từ mọi ngóc ngách, chen chúc lao tới. Tiếng bước chân kéo lê, hỗn loạn và vội vã, vọng lại như tiếng chuông tử thần dội vào tai.
Cũng may là chúng quá chậm. Diệp Lê dốc toàn lực lao về phía trước, tạm thời vẫn bỏ xa được đàn quỷ vật phía sau.
Mãi đến khi cô chạy tới chân tháp chuông, hơi thở đã hoàn toàn rối loạn, hai chân mềm nhũn, run lẩy bẩy.
Cơ thể này yếu đến đáng thương.
Cô chống tay lên đầu gối, khom người thở dốc. Mãi đến khi lấy lại được chút hơi, cô mới ngẩng đầu lên—phía trước chính là cổng trường.
Nhưng...
Ngoài cổng lúc này, một màn sương dày đặc đang trôi lững lờ, che phủ toàn bộ tầm nhìn. Từ trong sương mù không nhìn ra được bất kỳ thứ gì, chỉ thấy nó như đang mấp máy, như đang... hít thở.
Quái dị đến rợn người.
Phía sau, cả đàn xác sống đang ùn ùn kéo tới, không cho cô thời gian suy nghĩ.
Diệp Lê nghiến răng, cố nén cơn tê rần đang lan ra từ bắp chân, nhấc chân chạy vội về phía cổng trường. Cô nắm chặt lấy hàng rào sắt đã hoen gỉ, tay chân cùng phối hợp, vừa trèo vừa lách, cố hết sức lật mình qua phía bên kia.
Cũng vừa lúc đó—lũ xác sống đã đuổi kịp.
Từng cái một ập sát tới, những cánh tay thối rữa vươn ra qua song sắt, chụp loạn trong không khí. Cổng sắt gỉ sét vang lên những tiếng “kèn kẹt” rùng rợn, bị đẩy nghiêng ngả như sắp sập đến nơi.
Diệp Lê không hề dừng lại. Hai chân đã mỏi nhừ nhưng cô vẫn cắn răng rảo bước, lao thẳng vào màn sương dày đặc trước mặt. Trong lòng cô lờ mờ dâng lên một cảm giác bất an, như thể bản năng đang cảnh báo — chuyện này… sẽ không đơn giản như vậy.
Cô lần mò trong sương mù, đi được chừng mười bước thì phía trước bắt đầu hiện ra dáng dấp mơ hồ của những tòa nhà. Trong màn đêm đặc quánh và sương mù u ám, chúng trông chẳng khác nào những con quái thú đang giương nanh múa vuốt.
Nhưng khi lại gần hơn, Diệp Lê mới nhận ra — nơi đó không phải đâu xa lạ, mà chính là khu ký túc xá cũ kỹ của trường.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên, đôi mắt mở to ánh lên một tia sắc lạnh quái dị.
Thú vị thật đấy!
Cô còn nhớ rõ ràng, theo bản đồ ban đầu, phía trước cổng trường là một con đường lớn trải dài hun hút. Nhưng hiện tại, đi mãi đi mãi… lại quay về ký túc xá.
Nói cách khác, cánh cổng sắt cô vừa bò qua ban nãy — chính là cổng trước… đồng thời cũng là cổng sau.
Toàn bộ khuôn viên trường học như một vòng tròn khép kín, đầu đuôi nối liền nhau. Bất kể đi theo hướng nào… cũng không thể thoát ra ngoài!
Trong màn đêm dày đặc, Diệp Lê như một ngọn hải đăng lặng lẽ phát sáng, thu hút vô số bóng người tập tễnh đổ dồn về phía cô.
Nhưng đến lúc này, cô đã chẳng còn sức lực để chạy tiếp.
Diệp Lê khẽ thở dài, có chút tiếc nuối, khóe môi thậm chí còn lộ ra một nụ cười tự giễu mỉa mai.
Không ngờ lại sắp chết nhanh đến thế… cũng hơi kém cỏi thật đấy.
Cô đứng yên tại chỗ, dang rộng hai tay, mặc cho những cái xác ghê rợn ấy từ phía sau lũ lượt nhào tới, phủ chụp lấy mình…
Cơn đau đớn như vỡ òa khắp cơ thể.
Diệp Lê cảm nhận một cách vô cùng rõ ràng — máu thịt của mình đang bị xé nát, bị gặm nhấm từng tấc một, lục phủ ngũ tạng cũng bị moi ra, nghiền nát… Mạng sống của cô đang bị rút cạn từng giây từng phút…
Ngay khoảnh khắc ý thức dần chìm vào hư vô, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu cô.
Lần này… tính là đã "sống sót" qua một ngày chưa nhỉ?
Dù sao thì, điểm tội ác hôm nay cũng là 10 đấy!
…
“Ninh Ninh, dậy mau!”
Diệp Lê giật mình mở mắt.
Trước mắt cô là một gương mặt nữ sinh còn nguyên nét xuân thì, tươi tắn mà sống động.
Một cô gái tóc dài đang rút tay khỏi vai cô, giọng sốt ruột gọi: “Mau lên, tan học rồi!”
Nhìn đối phương, nghe giọng quen thuộc, Diệp Lê hơi ngơ ngác.
Cô theo bản năng nhìn quanh.
Phòng học ồn ào náo nhiệt, sách vở chất cao như núi, học sinh mặc đồng phục lam trắng quen thuộc, bảng thông báo phía trước lớp vẫn còn dòng chữ đỏ chói: “Đếm ngược kỳ thi đại học: 238 ngày.”
Mọi thứ... y hệt như trước!
Cô đã quay lại?
Diệp Lê khẽ nhíu mày, trong lòng ngập tràn nghi hoặc.
Rõ ràng cô nhớ rất rõ — bản thân vừa mới bị đám xác sống xé xác, máu thịt không còn nguyên vẹn, chết đến không thể chết thêm. Thế thì tại sao… cô lại trở về điểm bắt đầu?
Chợt, cô nhớ lại lời nói đầu tiên mà hệ thống từng nói với mình khi mới tỉnh dậy. Một tia sáng lóe lên trong đầu…
Lẽ nào… là vậy?
“cậu đứng ngẩn ra làm gì đó? Mau thu dọn đồ đi căn-tin giành chỗ đi, không thì lát nữa lại phải xếp hàng dài cả cây số!”
Cô bạn tóc dài vẫn còn đang lải nhải giục giã bên cạnh, nhưng giờ đây, Diệp Lê chẳng còn tâm trí để để ý tới nữa.
Để kiểm chứng giả thuyết trong đầu, cô bỗng dưng bật dậy, đẩy bạn mình sang một bên, không nói lời nào, mặt không cảm xúc mà bước nhanh ra khỏi lớp.
Trên đường đi, cô xô ngã sách vở, đụng trúng mấy bạn học đang đứng chắn lối, khiến cả hành lang vang lên tiếng la hét và mắng chửi — nhưng cô vẫn không hề quay đầu lại.
Chỉ một mạch chạy thẳng ra hành lang ngoài trời.
Ngay sau đó, Diệp Lê túm lấy lan can hành lang, thoăn thoắt trèo qua, rồi dưới ánh hoàng hôn còn sót lại, dứt khoát buông tay — từ tầng sáu nhảy thẳng xuống.
“Aaaa!!!”
Tiếng hét thất thanh vang vọng khắp nơi!
“Rầm!!”
Một tiếng động nặng nề vang lên, máu văng tung tóe.
Giữa khoảnh khắc ý thức chìm vào mê loạn, Diệp Lê dường như nghe có ai đó đang gào lên:
“Lại có người nhảy lầu nữa rồi!!”
Lại…?
Trong đầu cô chợt thoáng qua một dấu hỏi đầy nghi hoặc.