Cố Kinh không làm kinh động khán giả, chỉ âm thầm cho người dọn sạch toàn bộ nhân viên bên trong, để buổi đấu giá tiếp tục diễn ra như bình thường. Hắn đứng xem một lúc, thấy không có vấn đề gì thì rời khỏi.
Hôm sau, hắn ghé qua buổi tiệc chúc mừng ở công ty Trần Lam, chỉ lộ diện một chút, tiện tay mang chứng cứ đã thu được rời đi. Trần Lam không dám giữ hắn lại, chỉ là trên đường có vài lời đồn rất nhỏ truyền ra: nói rằng việc hắn chống lưng giúp Trần Lam leo lên vị trí cao có lẽ là vì cuối cùng cũng đã để lòng nhiễm bẩn — chuẩn bị vĩnh biệt tấm biển “lương dân” rồi.
Chuyện này tuyệt đối chỉ là tin đồn.
Cố Kinh vẫn luôn phủ nhận, nhưng số người muốn bôi nhọ hắn quá nhiều, mà hắn cũng chẳng thể đem từng kẻ đó ra xử lý. Thế nên, hắn dứt khoát đóng cửa, giữ cho bên tai được thanh tịnh, ở trong văn phòng chuyên tâm thẩm duyệt đống văn kiện gửi về từ các trạm và cơ sở trên các tinh cầu. Cứ thế suốt một tuần, đến khi việc đã xong, Tam gia rốt cuộc mới “xuất quan”.
Ngày xuất quan, hắn lập tức triệu tập mười hai “sủng vật” trong hậu viện, cùng nhau thẳng tiến tới “Thiên Thượng Nhân Gian” để điều chỉnh tâm trạng.
Alpha cấp S tinh thần lực quá mạnh, vốn mang theo xu hướng hung hăng bộc phát; hiện tại không còn chém giết nữa, chỉ có thể tự tìm cách xả áp.
“Thiên Thượng Nhân Gian” cũng là một trong những sản nghiệp của hắn. Nhìn tên là biết, đây là nơi chuyên để người ta ăn chơi hưởng lạc: có khu đua xe, bowling, leo núi, bóng bàn… cũng có quán bar, sàn nhảy, trà thất, khu ẩm thực, v.v… Ngưỡng cửa ở đây khá cao, yêu cầu phải là hội viên VIP, hoặc có hội viên dẫn vào mới được bước chân vào.
Tuy nhiên, Cố Kinh vẫn luôn nhấn mạnh: chỗ này làm ăn đàng hoàng, quản lý rất nghiêm.
Vừa bước vào, hắn lập tức cảm nhận được ánh mắt dò xét từ tầng trên dồn xuống “Thiên Thượng Nhân Gian”, đồng thời nghe được mấy tiếng bàn tán phía trước.
“Gần đây Tam gia oai phong dữ ha.”
Một cậu thiếu gia nhà giàu cao khoảng mét bảy, trong lòng ôm một người mẫu cao mét tám, trông còn chưa đủ tuổi thành niên mà cố tỏ ra chững chạc.
“Nghe nói hắn sắp chuyển hướng làm ăn.” Một thiếu gia khác vừa cảm thán vừa hóng hớt, “Không biết lúc đó trên đường sẽ nổi lên trận phong ba thế nào.”
“Triệu gia lần này bị lật đổ cũng đáng thôi.” Cậu thiếu niên kia lại hóng chuyện, “Ai bảo chắn đường Tam gia, đáng đời, ha ha ha.”
“Ha ha, tôi cũng thấy vậy. Triệu gia hình như cũng chẳng sạch sẽ gì, còn dính líu tới tiền bẩn…” Hai người vừa bàn vừa đi xa dần.
Trần Quý, người theo sát bên cạnh Cố Tam gia, chú ý thấy sắc mặt hắn chợt sầm xuống, đoán chừng là nhớ đến chuyện hắn bị hố trước kia.
Trần Quý khẽ nói: “Tam gia đừng để ý, tên đó không đắc ý được bao lâu đâu.”
Cố Kinh nghe vậy, sắc mặt dịu lại đôi chút, thong thả hỏi: “Cậu biết bằng cách nào?”
Trần Quý lập tức sáng mắt, dốc hết bản lĩnh nịnh nọt: “Đương nhiên là vì Tam gia anh minh thần võ, hắn có giỏi lắm cũng chỉ xách giày cho Tam gia, không, xách giày cũng không xứng, còn làm bẩn giày của Tam gia nữa là.”
Cố Kinh nghe xong, cảm thấy có chút buồn cười.
Bên kia, Mạnh Giang Bình cao gần hai mét, cơ bắp rắn chắc cũng run run vai, nói:
“Theo tôi thấy, hay là để tôi đi cho hắn một trận, giải hả giận trước đã. Giờ hắn cắn chết cũng chỉ là chuyện của Triệu gia, công ty bên ngoài đang chỉnh đốn, giả vờ làm bộ dạng lương thiện để qua mặt tuần tra.”
“Một trận sao đủ, ít nhất phải mười trận.” Một Omega dáng người nhỏ nhắn phía sau lên tiếng, hắn là người mới được Tam gia thu nhận gần đây, tên Lâm Phàm, nghe nói là có người dâng cho hắn.
Ngay sau đó, những người khác trong “hậu cung” cũng hùa vào góp lời.
“Phải xử hắn luôn mới được, cái loại cặn bã đó dám chơi xấu sau lưng chúng ta.” Một gã đeo kính râm cũng nói.
Cố Kinh nghe bọn họ kẻ tung người hứng, khóe môi khẽ cong, dẫn cả nhóm bước vào khu bắn cung.
Đây là nơi các tay chơi thể thao thường lui tới.
Vừa vào, quản sự ở đây lập tức chạy đến: “Tam gia, ngài muốn chơi gì?”
“Tôi ngồi đây một lát.” Cố Kinh tùy ý đáp. Khu bắn cung này đối với việc luyện vũ khí lạnh cũng có chút lợi ích, nhưng không nhiều, phần lớn dùng súng laser là chính.
“Tam gia, tôi muốn thử chơi một chút.” Có người trong nhóm sủng vật cất lời.
Thấy Lâm Phàm nói, lại có người tiếp lời: “Tam gia, tôi cũng muốn thử, được không?”
“Tôi cũng muốn thử.”
Cố Kinh quay đầu nhìn về phía đám người, người đầu tiên mở miệng vẫn là Lâm Phàm. Cậu ta có dáng vẻ mềm mại, cánh tay cẳng chân đều mảnh mai, ngũ quan tinh xảo, trên mặt còn trang điểm nhẹ. Những kẻ khác cũng vậy — đẹp thì có đẹp, nhưng ngoài vẻ ngoài ra thì chẳng có gì đặc biệt.
Hắn vốn luôn hào phóng với “sủng vật” của mình, liền bảo quản sự:
“Để bọn họ chơi đi.”
“Vâng, mời Tam gia ngồi nghỉ.” Quản sự lập tức chạy đi, chẳng bao lâu đã mang đồ tới, còn gọi huấn luyện viên tới chỉ dạy đám Omega kia.
Không bao lâu sau, tiếng kêu rên vì đau đớn của mấy Omega vang lên không dứt.
Cố Kinh ung dung ngồi ở bàn phía sau vừa uống trà, vừa nhìn đám sủng vật cố gắng tỏ ra xuất sắc. Thế nhưng ngay cả dây cung cũng kéo không nổi, thậm chí còn tự làm mình bị thương… đúng là không xong.
Hắn bỗng nhớ tới Kiều Tâm. Theo lời cậu ta nói thì tỉ lệ bắn trúng của mình là một trăm phần trăm. Một Omega thích cầm dao múa kiếm quả thật hiếm thấy. Nếu cậu ta có mặt ở đây, chắc hẳn sẽ thú vị hơn nhiều.
Bên ngoài, mọi người đều cho rằng hắn thích loại Omega yếu ớt, mềm mại. Có lẽ phần lớn Alpha đều thích như vậy, nhưng riêng hắn thì không. Đối mặt với họ, hắn không hề có hứng thú; tư tưởng không đồng điệu, nói chuyện không chung tiếng nói, chẳng thể vui vẻ giao lưu, càng đừng nói đến những chuyện khác. Trong tình huống này, căn bản không thể tạo ra chút phản ứng dopamine nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn chỉ coi họ là sủng vật để nuôi dưỡng, thỉnh thoảng xem bọn họ tranh sủng, âm thầm hãm hại nhau cho vui.
“Ha ha ha, Tam gia đúng là không biết thương hương tiếc ngọc.” Một giọng nói bỗng vang lên, kèm theo hàm răng vàng chói lóa như nhà giàu mới nổi.
Cố Kinh thu lại suy nghĩ, khóe môi khẽ cong:
“Thì ra Tiền Đổng cũng ở đây.”
Tiền Đổng làm giàu nhờ kinh doanh tàu huyền phù, phía sau lại cùng một giuộc với Triệu gia. Trước đây vụ giả nguồn năng lượng thạch cũng có dính líu tới hắn.
Bên cạnh ông ta còn có Hà Anh — thuyền trưởng của hắn, năng lực không tồi.
“Đúng là có duyên, khó gặp được Tam gia ở đây.” Tiền Đổng vừa cười vừa bước lại gần, ánh mắt lén liếc qua đám “hậu cung” của Cố Tam gia. Mỗi người đều là cực phẩm, quả thật diễm phúc ngút trời.
“Hôm nay tôi rảnh.” Cố Kinh thay đổi suy tính rất nhanh. Triệu gia từng hợp tác với Tiền Đổng, giờ Triệu gia đã sụp, vụ giả nguồn năng lượng thạch cũng bị hắn hủy bỏ, ông ta chắc chắn không vui, e là còn muốn tìm cơ hội trả thù.
“Uống một chén chứ?” Cố Kinh mời Tiền Đổng ngồi.
“Ha ha ha, được, được!” Ông ta lập tức ngồi xuống đối diện. Trần Quý nhanh nhẹn rót rượu cho cả hai.
Qua ba lượt rượu, Tiền Đổng mới ngà ngà nói:
“Không biết Tam gia có hứng thú… xuống biển không?”
“Xuống biển” ở Cổ Lam tinh từng là thời kỳ vàng để kiếm tiền lớn. Giờ đây, hải tặc tinh tế thường hoạt động ở khu vực Hãn Hải, gọi là “xuống biển” cũng không sai, lâu dần từ ngữ này biến thành cách nói riêng của đám hải tặc.
Cố Kinh uống một ngụm rượu, không đáp.
Trần Quý đứng bên cạnh liền lên tiếng:
“Tam gia tràng nào chẳng kiếm được tiền lớn, cần gì phải xuống biển? Xuống biển vất vả, chạy trốn khắp nơi, lúc nào bị trên xử lý cả ổ cũng không biết chừng. Tam gia chúng ta chỉ cần ngồi ở nhà bóc hạt dưa là tinh tệ tự chảy về túi.”
Hắn ta nói chuyện vừa đủ lý lẽ, vừa đánh thẳng vào mặt Tiền Đổng, khiến ông ta cứng người.
Trần Quý liếc ông ta một cái đầy khiêu khích. Đây chính là thời điểm hắn thể hiện bản lĩnh. Hắn vốn chuyên nịnh bợ, biết nói đỡ, biết chọc cười, nhờ vậy mà chen được vào bên cạnh Cố Tam gia, giống như “tiểu hồng nhân” bên cạnh hoàng đế.
“Chuyện này không đến lượt ngươi xen vào.” Tiền Đổng sầm mặt, nụ cười cũng tắt hẳn.
Cố Kinh nhìn sắc mặt khó coi của ông ta, trong lòng cảm thấy rất vừa ý. Trần Quý tuy nhiều chiêu trò, nhưng biết quan sát, hiểu ý, giữ người bên cạnh quả là thích hợp.
“Tiểu Trần không hiểu chuyện, Tiền Đổng đừng để bụng. Còn chuyện xuống biển, ta tạm thời chưa có ý định.”
“Tam gia, tôi sai rồi, Tiền Đổng, xin lỗi.” Trần Quý giả vờ khom lưng, nhưng giọng lại mang ý mượn thế dọa người.
Nghe tới đây, sắc mặt ông ta gần như xanh mét. Ông ta đã hiểu, lời của Trần Quý chính là ý của Cố Tam gia. Một mặt là cố ý vả mặt ông ta, một mặt là uyển chuyển từ chối.
“Tôi còn có việc, không quấy rầy nữa.” Tiền Đổng đứng dậy, hậm hực bỏ đi.
Mạnh Giang Bình ngồi xuống, gỡ tóc giả, để lộ cái đầu trọc bóng loáng:
“Vậy là để ông ta đi sao?”
“Đợi ông ta tức tới mức chịu không nổi, tự mình ra tay với chúng ta, lúc đó mới lộ đuôi để chúng ta tóm. Hàng đã mất, ông ta đâu chịu cam tâm.” Cố Kinh liếc cái đầu trọc kia, thái dương khẽ đau: “Đội tóc giả vào.”
Mạnh Giang Bình là thủ hạ mà hắn tin tưởng nhất về sức chiến đấu và lòng trung thành. Khi được hỏi muốn vào tràng nào, anh ta chọn làm bảo tiêu đơn giản, lương cao, phúc lợi tốt, chủ yếu vì ghét xã giao và mớ văn kiện chồng chất.
“Tam gia, tôi thấy ngài đã đủ đen rồi, cho dù bề ngoài các anh em có giữ mình sạch sẽ, cũng chẳng che nổi lời đồn tàn khốc bên ngoài.” Mạnh Giang Bình vừa than thở vừa ngoan ngoãn đội lại tóc giả.
“…” Cố Kinh im lặng.
Trần Quý cười trêu:
“Mạnh ca, nếu tiểu công chúa biết anh cạo trọc đầu, chắc chắn sẽ có chuyện vui để xem.”
“Mẹ nó!” Mạnh Giang Bình vừa nhớ ra một đoạn lịch sử đen tối, liền vỗ trán: “Cậu không nói thì tôi còn quên mất, tốt nhất đội tóc giả cho xong.”
Anh ta mới trở về gần đây, lập tức bị đám anh em kéo đi than khóc cả buổi. Anh ta chỉ có thể cười gượng, an ủi lấy lệ, vỗ vai vài cái cho qua chuyện.
Cả nhóm chơi ở đây thêm một lúc, sau đó lại kéo nhau sang sân golf chiến đấu vài ván. Tới tối, Cố Kinh dẫn người đi tắm suối nước nóng ngoài trời. Hắn và thủ hạ ở một phòng, đám sủng vật ở phòng bên cạnh, giữa hai bên có tường cao ngăn cách.
Cố Kinh chỉ ngâm mình nửa tiếng rồi đứng dậy, vì lần nào cũng vậy — không hơn, không kém một phút. Thay quần áo xong, hắn định ra ngoài thì có người tới báo Tiền Đổng muốn gặp.
Cố Kinh suy nghĩ một chút, rồi đi theo người đó. Đây là địa bàn của hắn, Tiền Đổng cũng chẳng dám làm bậy.
Người dẫn đường dừng trước một căn phòng, mở cửa:
“Mời Tam gia.”
Cố Kinh gật đầu bước vào, người kia liền đóng cửa lại. Nhìn qua một lượt, hắn lập tức hiểu trong phòng không hề có Tiền Đổng. Từ gian trong truyền ra tiếng động lạ và thoang thoảng mùi tin tức tố.
Ngửi được mùi đó, Cố Kinh ngồi xuống sofa, cúi đầu gửi tin nhắn cho Mạnh Giang Bình. Cửa gian trong bỗng bật mở, một luồng tin tức tố Omega đậm đặc ập tới.
Có Omega đang phát tình.
Cố Kinh khẽ nhíu mày. Là Alpha, hắn đủ tự chủ, nhưng bị tin tức tố Omega ảnh hưởng lại là chuyện khác. Giờ đây, hắn cảm thấy hô hấp hơi nóng.
Tiếng thở dốc lẫn vào mùi tin tức tố truyền ra từ gian trong. Cố Kinh vẫn ngồi bất động.
Không lâu sau, Mạnh Giang Bình dẫn theo mấy anh em phá cửa xông vào:
“Tam gia, ngài không sao chứ!”
“Tôi có thể xảy ra chuyện gì?” Cố Kinh bật cười, chỉ vào gian trong: “Lôi người bên trong ra.”
Ngửi thấy mùi tin tức tố đó, Mạnh Giang Bình lập tức dựng tóc gáy:
“Mẹ nó, là con hồ ly Lâm Phàm?!”
Beta Trần Quý cũng chen vào:
“Các người ra ngoài, để tôi! Để tôi!” Vừa nói, hắn vừa xoa tay, gương mặt lộ rõ vẻ bỉ ổi.
“Không cần, chúng tôi lo được.” Gã đeo kính râm vỗ ngực, dẫn hai anh em kéo Lâm Phàm ra ngoài.
“Tam… Tam gia… Là Tiền Đổng bắt tôi… Tam gia, tôi khó chịu…”
Lâm Phàm giờ phút này quần áo xộc xệch, mặt đỏ bừng, cả người mềm oặt dưới đất, hơi thở nóng hổi, ướt đẫm, dụ hoặc thẳng vào mắt vị Alpha cao lớn tuấn mĩ trước mặt.
Nhưng Cố Kinh chỉ liếc một cái:
“Biết hậu quả của việc phản bội tôi không?”
Lâm Phàm lập tức lắc đầu điên cuồng, nước mắt tràn ra:
“Không! Tam gia, tôi không phản bội ngài! Là Tiền Đổng tiêm thuốc cho tôi!” Cậu ta biết, ai bị Tam gia xử lý đều bị đày ra rác tinh, tới đó là mất mạng.
Ánh mắt Cố Kinh lạnh lẽo:
“Cho cậu một cơ hội, ở yên chỗ này.”
“Không…!” Lâm Phàm trừng to mắt, mồ hôi và nước mắt hòa nhau chảy xuống, bộ dạng chật vật tới cực điểm: “Tam gia, tôi sai rồi! Cầu xin Tam gia tha cho tôi!”
Cậu ta không chịu nổi vì thứ tiêm vào không phải là loại thuốc thông thường. Nếu không được giải kịp thời, cậu ta sẽ trở thành phế nhân. Tiền Đổng nói rằng sẽ giúp cậu ta tiếp cận Tam gia, độ phù hợp giữa hai người vượt 95%, chắc chắn có thể mang thai, tin tức tố sẽ ảnh hưởng lẫn nhau. AO vốn là trời sinh một đôi, hắn không tin Cố Tam gia sẽ không động lòng.
Cố Kinh im lặng nhìn, Trần Quý từ trong gian tìm được gì đó, chạy ra:
“Tam gia, phát hiện rồi. Đây là kim tiêm giả nguồn năng lượng! Lượng nén rất lớn, chỉ một mũi cũng đủ khiến tinh thần người ta tạm thời mất kiểm soát!”
Cố Kinh liếc về phía vệt chất lỏng đỏ thẫm kia, rồi lại nặng nề nhìn Lâm Phàm đang dập đầu bỗng khựng lại, lập tức hiểu rõ mọi chuyện:
“Cậu vốn là người của Tiền Đổng, vậy thì trả người về cho ông ta đi.”
Mạnh Giang Bình lập tức ra hiệu cho thuộc hạ lôi Lâm Phàm đi. Lúc này Lâm Phàm mới thực sự hoảng loạn, sợ đến mức kêu thất thanh:
“Không! Không! Tam gia, tôi xin ngài! Xin ngài tha cho tôi! Tôi biết sai rồi!”
Tiền Đổng vốn chẳng phải hạng dễ sống chung, huống chi ông ta đã có vợ. Nghe nói, rất nhiều tình nhân nhỏ của Tiền Đổng đều bị phu nhân ông ta giết sạch.
Bất chợt, tiếng kêu của Lâm Phàm đột ngột im bặt.
Đại ca đeo kính râm A quay đầu lại: “Hắn ngất rồi.”
Đại ca đeo kính râm B vừa nhận tin: “Hơn nữa, Tiền Đổng cũng đã rời đi.”
“Ném hắn ở hành lang đi.”
Cố Kinh vừa nói xong đã nghe bên trong phòng tắm vang lên tiếng động. Sự chú ý lập tức bị hút về phía đó. Hắn bước đến, mở cửa ra, chạm phải ánh mắt của người bên trong.
“…”
Kiều Tâm nhìn thấy Cố tam gia thì lập tức nở nụ cười chào:
“Tam gia, ngài khỏe chứ.”
“Cậu vì sao lại ở trong phòng của Tiền Đổng?”
Cố Kinh chống một tay lên khung cửa, gần như chặn kín lối ra. Khuôn mặt Kiều Tâm hơi đỏ, bị ảnh hưởng bởi tin tức tố còn sót lại của Lâm Phàm, hương bạch lan nhạt cũng thoáng tràn ra, nhưng cậu vẫn ăn mặc chỉnh tề.
Điều đáng nói nhất là, ngay cả một Alpha cấp S như hắn vừa rồi cũng không hề nhận ra trong phòng còn có thêm một người khác.
Kiều Tâm: “…” Thật đúng là một câu hỏi muốn lấy mạng người ta.
“Kỳ thật… em định trèo lên giường của Tam gia…”