Sau khi năm mới vừa qua, Chủ nhật tuần thứ ba của tháng thứ hai chính là ngày khai mạc của Đấu giá Phòng Tinh Tuệ.
Lúc này, rất nhiều người có được vé mời sôi nổi kéo đến, người lái xe huyền phù, kẻ cưỡi phi thuyền, ai cũng mang theo hy vọng rằng trong năm mới có thể mua được món đồ mình mong muốn.
Trong thế giới tinh tế rộng lớn, vì dân cư đông đúc, thế lực phân tán, bất kể là lính đánh thuê, đoàn mạo hiểm hay thậm chí là hải tặc không gian, đều được dịp phát triển điên cuồng. Với người ngoài, hội đấu giá là một nơi cực kỳ quyền uy, sản nghiệp của nó trải khắp toàn bộ tinh hệ.
Tại nơi này, người ta có thể mua được những vật phẩm vô cùng quý giá và đa dạng, từ trang sức xa xỉ, đồ cổ, thạch năng lượng, trang bị năng lượng, khoáng vật hiếm, linh kiện cơ giáp, dị thú, tinh hạch, dược liệu, dược tề, động vật chưa rõ danh tính, đá không rõ nguồn gốc, cho đến những vật phẩm thần bí chưa thể định danh…
Trong ngành đấu giá, Cố thị luôn đứng đầu, vững chắc chiếm lĩnh vị trí long đầu đại lão (*) trong ngành.
Phía ngoài hội trường, có hai thanh niên trẻ tuổi đang dùng ngôn từ thần bí trao đổi những tin đồn bản thân nghe ngóng được, đúng kiểu nghé con mới sinh chẳng sợ cọp.
“Nghe nói người đứng đầu hiện tại của Cố thị Cố tam gia có ít nhất mười hai cung nhân trong hậu cung, toàn là Omega xinh đẹp tuyệt trần, nhỏ nhắn khả ái, mà người trong cung lại thay đổi liên tục, chẳng khác gì mấy vị hoàng đế thời cổ.”
Người kia bật cười, thở dài: “Có tiền có quyền, đến cả Omega quý giá như thế mà hắn cũng có thể gom được cả tá, chúng ta đúng là có muốn hâm mộ cũng không nổi.”
Người bạn bên cạnh chen vào, vẻ mặt kỳ quái: “Nhưng mà nghe nói hầu hạ Cố tam gia cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Anh họ cháu bạn thân của họ hàng nhà tôi từng làm việc cho hắn, nghe đâu tính tình hắn cực kỳ tàn nhẫn, thủ đoạn độc địa, dính vào là xong đời…”
“Thật hay giả đó?”
Hai thiếu niên còn đang mải mê bàn tán sôi nổi, hoàn toàn không nhận ra rằng phía sau họ, có một người đàn ông cao lớn vừa đi qua đã khẽ khựng bước chân.
Ngay sau lưng, một người đàn ông mặc tây trang chỉnh tề, mang giày da, khí chất tinh anh, đẩy nhẹ gọng kính, thấp giọng hỏi:
“Tam gia, có cần xử lý mấy lời đồn này không?”
Tần Châu — người đi bên cạnh — cho rằng tập đoàn của họ làm ăn hoàn toàn chính đáng, trong sạch đến không thể trong sạch hơn, tuyệt đối không có kiểu yêu ma quỷ quái như trong mấy lời đồn kia. Hơn nữa, đấu giá là ngành kinh doanh đặc biệt, vẫn luôn là trọng điểm được cấp trên theo dõi, chính vì vậy họ luôn xử lý nghiêm túc, nhằm duy trì ổn định và góp phần vào sự hài hòa của xã hội.
Lần này bọn họ đích thân đến đây để thị sát tình hình. Gần đây liên tục xảy ra vài vụ người tham gia đấu giá bất ngờ phát cuồng, điều tra ra thì nguyên nhân là do sử dụng nguồn năng lượng giả quá liều, hoàn toàn không liên quan gì đến hội đấu giá của họ.
Chỉ là… ánh mắt mà Cố tam gia từng lưu lại tại nơi này khiến họ nghi ngờ có vấn đề, vì vậy lần này đích thân Cố tam gia đến kiểm tra đột xuất, đồng thời cũng là để cảnh cáo các hội trường khác — đừng tưởng rằng núi cao hoàng đế xa thì muốn làm gì cũng được.
Tốt nhất nên có một màn “giết gà dọa khỉ”.
Cố Kinh liếc nhìn hai thanh niên đang nói không ngừng kia thêm một lần nữa, giọng nói lạnh nhạt đến mức không nghe ra được cảm xúc:
“Năm nay là lần thứ mấy rồi?”
Tần Châu khẽ nghẹn lại, âm thầm tự kiểm điểm năng lực bản thân, rồi thở dài:
“Đã xử lý khống chế dư luận ba lần rồi… Nhưng khổ nỗi người trong tinh hệ quá đông, quần chúng ăn dưa thì khổng lồ, lại mê mẩn mấy tiểu thuyết địa cầu cổ. Họ đem những chuyện mình không hiểu biến thành thần thần quỷ quỷ, thật sự không có cách nào cản nổi.”
Năm nào cũng như thế, Cố Kinh vốn chẳng trông mong gì có được đáp án vừa ý từ chỗ anh ta, chỉ thản nhiên nói:
“Việc này để sau rồi nói, trước tiên điều tra một chút.”
Cái gọi là “thân chính chẳng sợ bóng nghiêng”, Tần Châu cười gật đầu:
“Vâng.”
Cố Kinh nhìn sang trợ lý của mình — Tần Châu là phó thủ đắc lực, năng lực làm việc cực tốt. Hai người quen biết từ nhỏ, Tần Châu luôn ở bên hỗ trợ, là người hắn có thể tin cậy.
Vấn đề là hệ thống phòng đấu giá của hắn hiện tại quá nhiều, người dưới tay lại hỗn tạp, có kẻ vì đỏ mắt với lợi nhuận mà lén đem những món đồ không rõ nguồn gốc đưa vào sàn đấu giá, làm ô uế cả hội trường.
Cố tam gia, cũng giống Tần Châu, luôn cho rằng hội trường của bọn họ đang làm ăn đàng hoàng… Không ngờ trong mắt người ngoài, bản thân nghề đấu giá lại chẳng được xem là ngành đứng đắn gì. Dù người đến đấu giá đều tự nguyện bỏ tiền, nghề này cũng chỉ được xem như một sản nghiệp phụ sinh ra từ sau khi đặt chân lên thế giới tinh tế, bản chất vẫn là kiểu môi giới trung gian nửa vời — liên kết giữa đoàn mạo hiểm, đội thám hiểm, học giả sinh vật học, và cả những kẻ thần bí nào đó không rõ gốc tích.
Lâu dần, nghề này cũng tạm thời chen chân được vào hàng ngũ “kinh doanh hợp pháp”, thậm chí còn được treo biển công thương rõ ràng.
Cố Kinh dẫn theo mấy thân tín đi vào trong, để phần lớn người ở lại ngoài cửa. Hắn vòng nửa vòng quanh khu vực khán đài rồi tiến vào lối sau sân khấu.
Lối vào có hai cảnh vệ đứng gác. Thấy họ đến, cả hai lập tức cúi đầu chào:
“Tam gia. Có cần chúng tôi thông báo cho giám đốc không ạ?”
“Không cần.” — Cố Kinh bước chân thẳng tiến vào, không dừng lại.
Hai cảnh vệ nhìn nhau trao đổi ánh mắt ngầm hiểu, không nói một lời, tiếp tục đứng gác như thể chẳng có chuyện gì từng xảy ra.
Cố Kinh đi đến khu kho vật phẩm. Trên đường có không ít người bắt gặp hắn, vài người lộ rõ vẻ hoảng hốt, số khác thì ngược lại, cứ nghĩ chắc giám đốc lại sắp bị xui xẻo rồi.
Cố Kinh bước đi trầm lặng, đến gần cửa kho hàng thì nghe thấy một đoạn đối thoại vọng ra:
“Các người phải trông coi cẩn thận chỗ vật phẩm này, đã dán đánh số chưa? Một lát nữa đừng để xảy ra sai sót.”
“Đã kiểm tra xong hết rồi, quản lý yên tâm.”
“Mọi người gần đây đều vất vả, nếu phiên đấu giá này thuận lợi, kết thúc rồi cùng nhau đi uống một chén nhé.”
Sau đó là tiếng cảm ơn hoặc trò chuyện rì rầm từ nhóm nhân viên công tác.
Cố Kinh phớt lờ vài người đang đứng trước kho hàng, bước thẳng vào bên trong. Người đầu tiên phát hiện ra hắn là vị quản lý phụ trách nơi này, lập tức cung kính cúi người:
“Tam gia!”
Tiếp theo là từng công nhân một, người nào cũng rụt rè gọi:
“Tam gia…”
Tiếng xưng hô vang lên từng đợt, nghe như ai đang khóc tang, chẳng rõ họ lại vừa nghe thêm được tin đồn kỳ quái gì.
Cố Kinh sắc mặt vẫn như thường, nhưng vốn dĩ ngũ quan của hắn đã lạnh lùng, dù không biểu lộ chút bực bội nào, người khác nhìn vào cũng tự thấy nên tránh xa.
Trong đó, một công nhân mới lén liếc nhìn người đàn ông trong truyền thuyết. Chỉ thấy Cố tam gia mặc một bộ đồ đen, cổ áo mở rộng, cà vạt thả lỏng, một chiếc khăn quàng trắng mỏng nhẹ vắt qua cổ, rũ xuống hai bên eo, cả người toát ra khí thế đại lão như bước ra từ phim cổ điển của tinh cầu Lam.
Tin đồn trên đường quả nhiên không phải không có cơ sở.
Ở tinh hệ này, cái gọi là “trên đường” chỉ những tổ chức như đội thám hiểm, đoàn mạo hiểm, nhóm săn dị thú, đoàn thu thập dược liệu, các đoàn nghiên cứu sinh vật – thực vật – địa chất ở các tinh cầu khác nhau… Nói chung là các “chức nghiệp giả” lang bạt trong vũ trụ.
Công nhân mới chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức cúi gằm đầu, sợ bị Cố tam gia phát hiện. Nghe đồn ai bị hắn để mắt tới, nhẹ thì bị lưu đày, nặng thì lạnh nhạt đến vô tình, thật sự rất đáng sợ.
Quản lý tiến lên mấy bước, giữ một khoảng cách vừa phải, cúi đầu hỏi:
“Tam gia muốn kiểm tra lô hàng lần này sao?”
Trên thực tế, mỗi kho hàng thuộc một sàn đấu giá đều do tâm phúc của Cố Kinh quản lý — còn quan trọng hơn cả giám đốc. Những người này sẽ tiếp xúc với toàn bộ vật phẩm đem bán, tuy nhiên họ không có quyền quyết định, mà chỉ giám đốc mới có thể phê duyệt món hàng nào được đưa lên.
Một sàn đấu giá thông thường bao gồm: tổ giám định, tổ đánh giá, bộ tuyên truyền, đội vận chuyển, bộ tài vụ, bảo an, phục vụ và quản lý kho… tổng cộng có thể từ một trăm đến năm trăm nhân sự.
“Có món gì mới không?” — Cố Kinh hỏi.
“Mới” ở đây ý chỉ những vật phẩm chưa từng có trước kia, hoặc hàng từ đối tác mới gửi đến.
“Gần đây giám đốc vừa ký một vụ làm ăn với người của Hồng Tinh.” Quản lý hiểu ý, dẫn hắn đến trước một rương năng lượng thạch Hồng Tinh, mở ra để Cố tam gia kiểm tra, rồi bảo người mang theo giấy chứng nhận sản xuất đến trình lên.
Hồng Tinh là loại năng lượng mới được phát hiện gần đây, được kỳ vọng sẽ thay thế năng lượng thạch từ Lục Tinh. Nó có thể hấp thu trực tiếp để khôi phục thể lực và tinh thần, đồng thời làm nguồn động lực cho cơ giáp, hầu như không gây ô nhiễm.
Trong chiếc rương kia, mỗi viên Hồng Tinh đều lớn cỡ quả bóng bàn, màu đỏ tươi như máu, óng ánh như đá quý, mang theo một vẻ đẹp thần bí mà nguy hiểm.
“Màu sắc không tệ, ít tạp chất, có thể dùng trực tiếp để hồi phục lực lượng.”
Tần Châu ngồi xuống, cầm một viên lên xem, tiện tay đưa cho Cố tam gia một viên.
Cố Kinh cúi mắt liếc nhìn viên Hồng Tinh trong tay. Bề ngoài không thể phân biệt thật giả — kể cả nhân viên kiểm định cũng chưa chắc nhận ra.
Giả năng lượng thạch có thể khiến người sử dụng phấn chấn, tăng sức chiến đấu trong thời gian ngắn, bề ngoài thì giống hệt loại thật. Chỉ khi hấp thu mới có thể kích phát các chỉ số ẩn bên trong — giống như con người thời xưa cũng không biết có tế bào, nơ-tron hay electron — đến nay vẫn chưa điều tra được nguyên lý rõ ràng.
Muốn kiểm chứng sự an toàn chỉ có thể dùng động vật thực nghiệm, mà thời gian thử nghiệm lại quá dài, không thích hợp đưa vào giao dịch thương mại ngay.
Giả năng lượng thạch nếu hấp thụ quá liều sẽ gây ra các triệu chứng như rối loạn tinh thần, hưng phấn quá mức, thậm chí tự bạo. Hơn nữa, phương pháp phân biệt thạch thật – thạch giả chủ yếu dựa vào kiểm tra cộng sinh thạch trong mỏ gốc, bởi vậy mới cần đến “Giấy chứng nhận” kèm theo. Trên giấy chứng nhận thường đính kèm một đoạn ghi hình dạng tinh phiến, cùng với lời cam đoan của nhóm chịu trách nhiệm.
“Vẫn nên xem giấy chứng nhận thì hơn.”
Tần Châu hiểu rõ, cho dù có biến đôi mắt thành máy quét thì cũng không thể phân biệt thật – giả chỉ bằng mắt thường. Những viên giả năng lượng thạch có một đặc điểm rất nguy hiểm: rất dễ trà trộn vào hàng thật.
Đúng lúc ấy, giám đốc của sàn đấu giá hớt hải chạy tới, mặt mày còn mang theo ba phần tươi cười:
“Tam gia! Không biết hôm nay ngài sẽ đến, xin lỗi tôi đến trễ.”
Ông ta liếc qua mấy món hàng, hỏi tiếp:
“Tam gia có thấy món nào ưng ý không?”
“Không có.”
Cố Kinh nói vậy, nhưng vẫn không buông viên Hồng Tinh trong tay, cứ như thật sự cảm thấy rất hứng thú. Tần Châu thấy cầm một viên không tiện, liền đưa thêm cho hắn một viên khác. Hai viên trong tay vừa vặn — một cầm, một để thử.
Giám đốc cười xòa, tiện tay dặn quản lý:
“Cập nhật lại số lượng Hồng Tinh.”
Sau đó mới quay lại nói với Cố tam gia:
“Tam gia, bên phòng chúng ta luôn quản lý rất nghiêm, vừa rồi còn sắp xếp người đến tiếp đón ngài.”
Cách nói nghe như rất mong hắn mau chóng rời khỏi khu kho hàng.
Cố Kinh chỉ gật đầu lấy lệ, rồi nói:
“Đến phòng VIP đi.”
“Vâng, tam gia. Mời đi bên này.”
Giám đốc lập tức xoay người, ánh mắt hơi trầm xuống một chút.
Cố Kinh mặt không đổi sắc đi lướt qua, bước trước. Sàn đấu giá này ngoài khu giao dịch còn có hơn mười tầng kiến trúc dạng vòng tròn phía sau. Hắn thông thường nghỉ ở tầng cao nhất, VIP, đi ra từ hành lang lối riêng rồi men theo hành lang đến khu ghế ngồi đặc biệt.
Tới trước phòng VIP, giám đốc bước nhanh vài bước lên mở cửa, thái độ cung kính hết mức.
Đúng lúc này, Cố Kinh đột nhiên hỏi:
“Phó giám đốc đâu?”
Bình thường giám đốc với phó giám đốc đều thích xuất hiện cùng nhau trước mặt hắn để chứng tỏ bản thân.
Giám đốc thoáng khựng lại, rồi rất nhanh trả lời:
“Phó giám đốc gần đây để ý đến một Omega, nhưng lại bị Triệu gia ra tay trước, đang rầu rĩ chưa nguôi.”
Cố Kinh nghe vậy, không biểu lộ ý kiến. Vừa bước vào phòng, mũi liền ngửi thấy một làn hương tin tức tố nhàn nhạt — là mùi bạch lan, mát lạnh và dìu dịu.
Bên bàn trà có một người đang vụng về pha trà theo phong cách nghệ thuật. Người đó hẳn chính là Omega mà giám đốc sắp xếp.
Cố Kinh liếc mắt một cái đã nhìn rõ người kia — tóc đen, đuôi tóc hơi xoăn tự nhiên, mềm mại xõa xuống, khiến người ta muốn vươn tay chạm vào. Nhận ra ánh mắt của hắn, đối phương quay đầu lại, để lộ một đôi mắt ngơ ngác như sương mù.
Cố Kinh khẽ nheo mắt. Đôi mắt kia thoạt nhìn như hồng nhạt ẩn trong bóng tối, thực chất là màu trà trong suốt có chút ánh hồng. Loại mắt này chỉ xuất hiện ở những người có dòng máu đặc thù — hoặc là huyết thống lai, hoặc là biến dị gen, thậm chí là gen bệnh.
Bất kể cậu ta là ai, giám đốc đã tìm ra người này từ nơi nào, thì bề ngoài nhìn qua quả thực giống một con tiểu bạch thỏ — mày thanh mắt sáng, làn da trắng mịn, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, chỉ là nét đẹp ấy lại mang theo một chút khí chất áp bức ẩn giấu.
May mắn, ánh mắt lại rất vô tội.
“Tam gia, đây là Kiều Tâm. Hôm nay, cậu ấy đến theo lời mời, tôi thấy người thanh niên này rất không tệ.”
Giám đốc vội vàng giới thiệu, còn thúc giục Kiều Tâm:
“Mau đến chào tam gia đi.”
Ai ai trong giới cũng biết — Cố tam gia thích nuôi những tiểu bạch thỏ kiểu thú cưng: ngoan ngoãn, xinh đẹp, mắt phải đẹp, gương mặt phải hợp nhãn, vừa có thể ca hát nhảy múa, lại còn biết dỗ dành tâm trạng của chủ nhân.
Hơn nữa, ngôi nhà này hoàn toàn không thể liên lạc với bên ngoài, Tần Châu vừa bước vào liền lập tức kích hoạt thiết bị che chắn.
Còn Kiều Tâm — có lẽ vì muốn bám theo quyền lực đến phát cuồng, hoàn toàn quên mất lời dặn ban đầu, chỉ lo lấy lòng Cố tam gia bằng ánh mắt ve vãn.
(*) "Long đầu đại lão" (龙头老大 / 龍頭老大) là một từ tiếng Hán Việt, có nghĩa là "ông chủ lớn" hoặc "trùm sò".