“Tam gia…” Giám đốc rốt cuộc vẫn không nhịn được, lên tiếng cắt ngang hứng thú thưởng thức thú cưng của Cố tam gia. Dù biết rõ hắn ghét bị người khác chen ngang lúc đang nói chuyện, nhưng ông ta thực sự lo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cố Kinh dường như không nghe thấy lời ông ta, vẫn chăm chú trò chuyện cùng Kiều Tâm, động tác pha trà của Kiều Tâm cũng vô cùng chậm rãi.
Bên cạnh, Tần Châu cười rồi rót cho hắn một chén rượu:
“Trà chắc không tới lượt chúng ta uống đâu. Lâu rồi không gặp, uống với tôi một ly đi.”
Tần Châu là người có năng lực, phong thái nho nhã, nhưng ai quen biết anh ta đều rõ, con người này ngoài mặt thì ôn hoà, bên trong lại tàn nhẫn thâm sâu, vì vậy mà đã giúp Cố tam gia loại bỏ không ít kẻ có tâm tư bất chính.
Giám đốc không dám sơ suất, thu liễm tinh thần đối phó với anh ta, cười cảm khái:
“Nhớ hồi trước tôi còn lang bạt khắp nơi cùng đồng đội uống say một trận, giờ yên ổn rồi ngược lại chẳng còn thời gian nữa.”
Những lời này ông ta buột miệng nói ra, có lẽ trong tiềm thức đã đoán được kết cục của mình, hy vọng Cố tam gia nể tình cũ mà rộng lượng một chút.
Cố tam gia khi còn trẻ cũng từng dẫn theo đội mạo hiểm lang bạt khắp nơi, thăm dò nguồn năng lượng tinh, săn bắt dị thú, đồng thời cũng xây dựng được không ít mối quan hệ. Đến bây giờ, hắn vẫn nhớ rõ dáng vẻ Tần Châu lúc tháo kính xuống rồi điên cuồng giết dị thú – toàn thân đẫm máu, trông như một kẻ điên thực sự. Nếu lúc ấy chụp được hình ảnh đấy, có khi còn dọa cho bọn trẻ nín khóc.
Trái lại, Cố tam gia không thích để máu dính lên người, nhưng một khi tàn nhẫn thì càng đáng sợ hơn. Có lần trong đội có người hy sinh, con dị thú kia khiến hắn nổi giận, hắn liền diệt sạch ổ của nó.
Nghĩ tới đây, lưng giám đốc lạnh toát, không dám nghĩ tiếp nữa.
Chỉ nghe Tần Châu nói: “Khi đó cậu là đội viên đội số Mười, chúng ta từng cùng nhau lang bạt, cho nên tôi không hiểu.”
Tuy là đội viên, nhưng năng lực ông ta cũng chỉ tầm trung, nhiều nhất chỉ làm trợ thủ.
Ánh mắt giám đốc hơi trầm xuống, che giấu bằng một nụ cười: “Tôi không rõ ý anh là gì.”
Cố tam gia rất coi trọng nghĩa khí, những người từng đi theo hắn, dù là đội trưởng hay đội viên xuất sắc giờ đều đang quản lý không ít địa bàn. Chỉ có ông ta là sau này tự mình từng bước trèo lên, đứng trước mặt những người cùng cấp vẫn luôn thiếu tự tin.
Đôi khi ông ta thậm chí còn nghĩ cực đoan rằng — có khi nào họ khinh thường mình?
Tần Châu đặt ly rượu xuống, khẽ thở dài. Cố Kinh ngồi ở vị trí chủ toạ cũng không tiếp tục trò chuyện với Kiều Tâm nữa, phất tay ra hiệu: “Cậu ra ngoài đi.”
Kiều Tâm ngẩng lên, vẻ mặt đáng thương vô cùng: “Nói chuyện với tam gia thật sự rất vui, tam gia nhớ ghé tìm em nhé~”
Cuối cùng còn cố tình nhõng nhẽo một tiếng, lén đặt mã QR của mình dưới đáy ly của tam gia, trông chẳng khác gì mấy kẻ câu khách rẻ tiền chuyên đi quyến rũ kim chủ, nhưng biểu cảm lại ra vẻ ngây thơ vô tội.
Chỉ là Cố Kinh hoàn toàn không có chút phản ứng nào, Kiều Tâm mím môi nhìn người đàn ông lạnh lùng kia, cuối cùng không cam lòng mà lui ra, như thể tiếc nuối cơ hội câu được một kim chủ hiếm có.
Thế nhưng vừa đóng cửa, khoé miệng đang làm nũng liền sụp xuống, cậu ta lấy điện thoại ra gõ gõ vài cái, tâm trạng khó chịu mà đi dọc hành lang, cuối cùng đụng phải một người đàn ông trung niên mập ú đang bị hai gã cơ bắp đeo kính râm áp giải.
Kiều Tâm chớp mắt, quay đầu nhìn một lát, xác định người kia bị đưa tới phòng riêng của Cố tam gia, có vẻ là để thẩm vấn.
…
Bên trong phòng riêng, ánh mắt Cố Kinh mang theo vài phần lạnh lẽo nhìn thẳng vào giám đốc, giọng điệu nghiêm khắc:
“Ông biết mình sai ở đâu không?”
Sắc mặt giám đốc biến đổi, nét mặt trở nên cứng đờ, ông ta cẩn thận đặt ly rượu xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Trong phòng kín, toàn bộ đều là khí thế áp đảo của Alpha cấp S.
“Xin tam gia chỉ điểm.”
Hai mắt Cố Kinh phủ một tầng khói mờ, tin tức tố dày đặc và bá đạo như muốn nuốt trọn cả không gian.
“Ông sai ở chỗ, không nên giở trò trên địa bàn của tôi.”
Hắn không quản đám người này ở ngoài làm gì, nhưng tuyệt đối không cho phép phá vỡ quy củ của hắn.
Cố Kinh bóp nát hai viên hồng tinh trong tay, vụn đỏ như máu tràn ra từ kẽ ngón tay.
Loại tinh hồng tinh mới này, hắn cũng đã nghe chút ít, nên mới cho người tăng cường giám sát. Không ngờ vẫn có kẻ gan to bằng trời, ăn cháo đá bát, dám phản bội hắn.
Hơi thở của Cố Kinh càng lúc càng đáng sợ, phía sau lưng giám đốc đã ướt đẫm mồ hôi, thái dương gân xanh nổi rõ. Ông ta còn cố vùng vẫy:
“Xin tam gia minh xét…”
Cố Kinh chợt buông tay, toàn bộ vụn đỏ rơi xuống như máu tươi rải khắp mặt đất.
“Dẫn vào.”
Cố Kinh hoàn toàn không nhìn đến hắn, lạnh lùng phun ra mấy chữ.
Ngoài cửa lập tức có hai gã đàn ông đeo kính râm áp giải một người đàn ông trung niên bước vào.
Vừa thấy người mới tới, đồng tử giám đốc Đường lập tức co rút lại, sắc mặt chợt thay đổi, tiếp đó liền nở nụ cười gượng gạo, không còn trông cậy gì vào việc phản kháng nữa, như thể thanh đao treo trên cổ cuối cùng cũng rơi xuống.
Xem ra, trước khi bước vào, tam gia đã âm thầm sai người đi tìm Mạc Tây. Dù bọn họ vẫn luôn đi cùng nhau, nhưng chỉ cần một tín hiệu là đã có thể lần ra. Ám hiệu bọn họ có rất nhiều.
Vấn đề là, hắn giấu người cũng khá kỹ, vậy mà lại bị Tam gia tìm ra nhanh như thế.
“Tam gia, hắn có thể chứng minh được gì chứ?”
Giám đốc Đường âm thầm siết chặt nắm tay. Giờ không được phép hoảng loạn.
Người bị áp giải vào không ai khác chính là phó giám đốc ở nơi này — Mạc Tây.
Mạc Tây là một Alpha bình thường, đầu hơi hói, bụng bia. Đừng tưởng Alpha thì ai cũng đẹp trai hào hoa nhiều tiền, đó là hiểu lầm tai hại. Dân số toàn đế quốc có ba trăm tỷ người, dù Alpha chỉ chiếm hai mươi phần trăm cũng không thể tất cả đều đẹp nghiêng trời lệch đất.
Huống chi Alpha này đã bước vào tuổi trung niên.
Vừa được thả ra, Mạc Tây lập tức quỳ rạp xuống đất, bò tới nắm lấy ống quần tam gia, vừa sụt sịt vừa khóc lóc van xin. Hắn ta không quan tâm mình có mất mặt hay không, chỉ cần có thể cứu được người yêu, kéo kẻ thù xuống địa ngục, hắn ta cái gì cũng dám làm.
“Tam gia, tôi cầu ngài! Xin ngài cứu Tiểu Vũ! Tôi biết bí mật của giám đốc Đường! Là hắn đã nhốt tôi lại! Hắn còn định tìm cơ hội giết người diệt khẩu! Giấy chứng nhận Hồng Tinh đó là giả! Hắn đã phản bội chúng ta, thông đồng với Triệu gia!”
Mạc Tây trừng mắt nhìn giám đốc Đường, người mà vì lo sợ làm kinh động tam gia nên vẫn chưa dám giết hắn. Ông ta muốn mượn tay Triệu gia trừ khử luôn hắn, sau đó đổ vấy rằng là do mâu thuẫn với một Omega nên mới chọc giận Triệu gia.
Cố Kinh cúi đầu, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm ống quần của mình. Người đàn ông đeo kính râm tên A lập tức hiểu ý, bước tới kéo Mạc Tây ra, rồi đưa tới hai tập tài liệu:
“Tam gia, đây là giấy chứng nhận nguồn năng lượng Hồng Tinh, cùng với tài liệu của khách hàng cũ — Gia Luật. Không thể liên lạc được với Gia Luật, e rằng phía hắn cũng có vấn đề.”
Cố Kinh không nói một lời.
Tần Châu cầm lấy tài liệu xem lướt qua, rồi khẽ bật cười đầy thâm ý:
“Sáng nay mới nhận được giao dịch. Không phải tam gia đã dặn dò là tạm thời không thu nhận nguồn năng lượng Hồng Tinh mới rồi sao?”
Cho dù giấy chứng nhận năng lượng thạch có là thật, thì cũng chưa chắc là hàng thật. Nếu đối phương có hacker đủ mạnh, có thể đánh lừa hệ thống trong lúc kiểm tra, khiến trung tâm tin rằng dữ liệu đó hợp lệ. Tuy vậy, dạng hacker như thế rất hiếm, hơn nữa khi giao dịch thường có kỹ thuật viên hai bên giám sát tại chỗ.
Hai tập tài liệu chẳng khác gì hai cú tát giáng thẳng vào mặt giám đốc Đường. Nhưng ông ta vẫn nghiến răng, cố gắng biện giải:
“Giấy chứng nhận đó là thật, tôi đảm bảo bên cấp phát có đủ tư cách. Tôi cũng chỉ vì lợi ích của hội trường mà làm vậy. Nếu tam gia không tin, có thể kiểm tra lại. Là Mạc Tây bôi nhọ tôi!”
Chính vì nghĩ như vậy nên ông ta mới dám ra tay. Nếu Cố tam gia hỏi tới, ông ta chỉ cần gửi giấy tờ đi là xong, chờ tam gia phát hiện thì giao dịch thì mọi chuyện cũng đã hoàn thành, hắn ta mang theo người bỏ trốn sang Triệu gia là xong. Dù tam gia có ra lệnh trừng phạt từ xa cũng vô ích, nơi này có không ít người của ông ta.
Chỉ là không ngờ bên Gia Luật lại xảy ra sự cố, trì hoãn không tới được, khiến ông ta cũng bị kẹt lại. Không ngờ lại bị Mạc Tây phá rối thế này.
Tệ nhất là Cố tam gia lại đến quá nhanh, chắc hẳn vừa vặn tuần tra gần đây. Sau khi biết hắn đến, giám đốc Đường đã sớm đoán mình không trốn được… Bên ngoài tám phần đã bị người của tam gia bao vây.
Muốn trách, chỉ có thể trách mình xui xẻo. Một nước đi sai, thua cả ván cờ.
Mạc Tây nhìn giám đốc Đường đầy căm phẫn, lại bò tới trước mặt tam gia, lần này không dám túm lấy ống quần nữa:
“Tam gia, xin ngài hãy tin tôi! Tôi mới là người nói thật! Giấy chứng nhận đó tuy thật, nhưng bản chất đã có vấn đề từ đầu!”
Cố Kinh không tin giám đốc Đường. Đây là kẻ dám trái lệnh hắn mà hành động.
Hắn vuốt tay áo, giọng nói như băng:
“Giám đốc Đường có chết cũng phải chết cho rõ ràng. Nói đi.”
“Vâng, vâng…” Mạc Tây như được khai sáng, ánh mắt trở nên trong sáng:
“Không lâu trước đây, Triệu gia từng hẹn gặp Tổng giám đốc Tiền vài lần, có lần uống rượu say đã gọi Tiểu Vũ tới hầu rượu… Tiểu Vũ nghe được hắn lảm nhảm nói rất nhiều thứ. Tối qua Tiểu Vũ kể lại cho tôi…”
Mạc Tây lựa từ nói tiếp:
“Ở biên cảnh có bọn cướp sao không gian bắt giữ và khống chế một hành tinh nhỏ đang khai thác năng lượng thạch. Có khả năng bên trong cũng có tay trong tiếp ứng, nên tin tức không lọt ra ngoài. Bọn chúng đã qua mặt hệ thống trung ương, làm giả giấy chứng nhận nguồn năng lượng thạch, dữ liệu ghi trên đó là thông tin của đá giả. Những giấy tờ đó cùng hàng giả bị vận chuyển về đây, một phần rơi vào tay Triệu gia. Giám đốc Đường đã phản bội chúng ta, giao dịch với Triệu gia và tìm người mua — sẽ có người đến đấu giá, trực tiếp mua lại số năng lượng thạch giả đó.”
Giấy chứng nhận năng lượng thạch để tránh bị làm giả đều ghi rõ dữ liệu thực tế như kích thước, hình dạng, hoa văn, trọng lượng, hàm lượng năng lượng… và tất cả đều được đăng ký tại trung tâm hệ thống. Bởi vậy mỗi viên đều có thể truy ngược lại nguồn gốc.
Nghe thì phức tạp, nhưng với trình độ kỹ thuật hiện tại, quét mã và đối chiếu chỉ mất một cái nháy mắt.
Trừ khi như lời Mạc Tây nói — giấy chứng nhận vốn đã là hàng giả, ghi lại dữ liệu của đá giả từ đầu.
Biên giới đế quốc rộng lớn vượt xa tưởng tượng, tinh cầu vô số, kể cả có điều quân tới cũng không thể kiểm soát được. Thế nên mới sinh ra các khu hỗn loạn, hành tinh đen, tinh cầu nghèo và quân phản loạn tự xưng là tự do.
Cố Kinh nghe xong, sắc mặt càng thêm âm trầm:
“Triệu gia… đúng là tính toán rất giỏi.”
Hội đấu giá thường xuyên bị kiểm tra bất ngờ, nếu bị phát hiện những thứ đó trên tay hắn thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Không chỉ là thông đồng với bọn cướp không gian, còn buôn bán đá năng lượng giả — cho dù không bị tra ra, cái đuôi đó vẫn bị Triệu gia nắm trong tay. Đến lúc đó quyền chủ động sẽ không còn thuộc về bọn họ nữa.
Thấy tam gia có vẻ đã tin, Mạc Tây lại lo lắng một chuyện khác:
“Tam gia… còn Tiểu Vũ…”
Tiểu Vũ có thân thế đáng thương, từ nhỏ đã bị bán đi. Hắn ta thực sự rất thương cậu ấy.
Thế nhưng Cố Kinh lại lộ ra ánh mắt thương hại, liếc hắn ta một cái: “Một kẻ bồi rượu thì làm sao có thể biết được nhiều chuyện như vậy, lại còn tỉ mỉ rõ ràng đến thế? Triệu gia dù có uống say cũng không đến mức hồ ngôn loạn ngữ.”
Ngay trước mặt hắn ta, Cố Kinh cúi đầu điểm vài cái, một màn hình lập tức hiện ra, kết nối với một người khác, kẻ đó chính là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Triệu gia, Trần Lam. Trong tay Trần Lam nắm giữ quyền lực gần như ngang hàng với Triệu gia, hơn nữa dã tâm hừng hực.
Người duy nhất hắn có thể nghĩ tới, chính là Trần Lam.
Trần Lam cao lớn vạm vỡ, má trái có một vết sẹo dữ tợn, gã kéo nhẹ khóe môi, lộ ra một nụ cười đầy ý vị: “Không biết tam gia tìm tôi có chuyện gì?”
Cố Kinh lặng lẽ nhìn gã.
Trần Lam tưởng hắn muốn thừa nhận phần ân tình này. Nhưng Trần Lam lại đóng vai một nhân vật rất vi diệu trong chuyện này, nếu phía bên hắn thật sự bị tra ra, thì Trần Lam cũng sẽ không chịu thiệt hại gì.
Tất cả chỉ trông chờ vào vận khí của Cố Kinh. Mà Trần Lam thì đứng ngoài cuộc, bình thản quan sát mọi chuyện, cũng sẵn sàng tùy cơ ứng biến. Sau cùng có lẽ gã còn có thể nắm lấy nhược điểm mà uy hiếp bọn họ.
Ánh mắt Cố Kinh trở nên lạnh lẽo, dường như có hàn ý sắp tràn ra từ đáy mắt, môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Tôi muốn lấy một thứ từ trong tay Triệu gia.”
Bọn họ đang bị Triệu gia nắm thóp, bắt buộc phải đoạt lại. Trần Lam cũng đang tính toán mượn tay hắn để thuận lợi tiếp nhận vị trí của Triệu gia. Nếu không có sự hậu thuẫn từ bên ngoài, việc đoạt lấy sản nghiệp của Triệu gia, Trần Lam chưa chắc có thể thành công.
Hơn nữa, công ty của Triệu gia cũng cần người khác chống đỡ cho gã.
Quả nhiên, Trần Lam cong khóe môi: “Vậy thì mong rằng ngày mai tam gia có thể đích thân tới chúc mừng tôi. Tôi cũng tiện tay tặng luôn Tiểu Vũ cho các người. Yên tâm, cậu ta vẫn sống tốt.”
“……”
Mạc Tây nghe thấy cái tên Tiểu Vũ, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó. Tiểu Vũ có thể là người của Trần Lam, nếu đã được đưa cho hắn, vậy người này rốt cuộc là thật lòng hướng về phía hắn, hay là đang nằm vùng? Là hắn ta đang bị lợi dụng?
Hắn mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía Cố tam gia.
Trên mặt Cố Kinh không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh băng rơi xuống người hắn: “Vì cái Omega kia, anh cũng coi như tận tâm tận lực đấy, định bảo vệ mạng sống cho cậu ta sao?”
Nhưng lại không biết rằng, tất cả chỉ là một tuồng kịch.
Dựa theo lời của Mạc Tây, thì hắn đã sớm biết tin tức từ trước. Nếu Mạc Tây báo cho hắn từ sớm, thì sự việc hôm nay đã không xảy ra. Hiện tại hắn bị ép phải nhận lấy món nợ ân tình này, còn khó chịu hơn cả nuốt phải ruồi nhặng.
Bị hắn nhìn chằm chằm, cả người Mạc Tây lạnh toát, mồ hôi lạnh liên tục túa ra: “Tam gia…”
Môi hắn run rẩy thật lâu, cuối cùng vẫn bị ánh mắt của Cố tam gia dọa đến không thể nói nổi một lời biện giải nào nữa.
Mà ở bên cạnh, giám đốc Đường đã ngồi bất động, ánh mắt vô hồn, cả người như tro tàn. Ông ta cuối cùng cũng nhận ra, bản thân bị người ta coi như vật hy sinh, bị bán rồi mà còn giúp người ta đếm tiền.
“Dẫn đi.”
Giọng của Cố Kinh lạnh đến cực điểm.
“Vâng.” Gã đàn ông đeo kính râm nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh của tam gia, kéo cả hai người đi.
Căn phòng trở nên yên ắng, Cố Kinh tựa lưng vào ghế, sắc mặt vẫn còn mang theo vẻ không vui.
Tần Châu rót cho hắn một ly trà: “Đừng giận nữa, uống một ngụm trà tiểu bạch thỏ ngâm cho nhé?”
Bị Tần Châu nhắc như vậy, Cố Kinh liền nhớ tới đôi mắt phấn hồng của tiểu bạch thỏ kia, hắn cầm ly lên uống một ngụm, lập tức buông xuống. Không biết có phải Kiều Tâm âm thầm bỏ hoàng liên tinh hay không, mà đắng đến mức đầu lưỡi hắn tê dại.
Tần Châu cũng cảm thấy trong miệng có vị sáp sáp, buồn bực đặt chén trà xuống: “Tam gia, sau đó định làm thế nào? Dựa theo hiểu biết của tôi về anh, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Trần Lam.”
“Qua một thời gian, trả cho hắn một phần đại lễ.”
Sắc mặt Cố Kinh trầm xuống, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, tất cả sự tức giận như bị hắn thu lại trong nháy mắt.
“Vậy nhất định phải khiến hắn đời này khó quên.” Tần Châu cười phụ họa, trong lòng cũng đã có vài ý tưởng, “Hiện giờ, chúng ta vẫn nên xử lý hết đám Hồng Tinh muốn mạng người kia trước đã.”
Vừa rồi xem qua, đám Hồng Tinh đó có ít nhất mười mấy rương, Triệu gia đúng là muốn chơi thật, muốn hãm hại bọn họ cho triệt để. Nhưng giờ thì lại thành mất cả phu nhân lẫn quân đội.
Chỉ là bên mình cũng chẳng khá hơn là bao.
Cố Kinh cảm thấy nghẹn đến hoảng loạn, hắn đứng dậy: “Xử lý cho sạch sẽ vào, đừng để Trần Lam có cơ hội cắn ngược lại chúng ta, ngày mai giao giấy chứng nhận của ngụy năng lượng thạch cho phía cảnh sát, bao gồm cả giám đốc Đường và Mạc Tây. Tuy Triệu gia khả năng đã gặp chuyện, nhưng cũng có thể khiến Trần Lam dính phiền phức. Thông báo các hội trường khác kiểm tra xem có hay không chuyện ‘treo đầu dê bán thịt chó’.”
Hồng Tinh đẹp đẽ như vậy, có vài kẻ sẽ coi nó là đá quý. Nếu nhiễm màu sắc rồi cắt gọt một chút, hoàn toàn có thể trà trộn vào các loại châu báu khác. May mắn là số lượng vẫn còn hạn chế.
Chính vì vậy, phía cảnh sát mới cảm thấy đau đầu trước loại vật phẩm mới này.
“Tôi hiểu rồi.” Tần Châu đi bên cạnh Cố tam gia ra ngoài, bọn họ còn phải xử lý đám người bên giám đốc Đường. Tốt nhất là giao toàn bộ cho tuần tra, dù sao bọn họ cũng là công dân lương thiện mà.