Tuy nói Mạnh Phạn Xuyên ở Thượng Hải cũng có không ít bạn bè, nhưng anh vừa mới tới chưa được mấy ngày, người quen biết còn chưa nhiều, càng khỏi nói đến chuyện có ai đó tìm được anh qua người trung gian.

“Có nói tìm tôi làm gì không?” Mạnh Phạn Xuyên nhìn dãy số xa lạ kia vẫn không mấy bận tâm.

Loại chuyện này anh gặp nhiều rồi, ví như lần trước đến Singapore xem đua xe cùng người quen, sau trận mới phát hiện trên chỗ ngồi bị người ta ném cho một đống khăn giấy, card visit, toàn viết số điện thoại.

Gương mặt Mạnh Phạn Xuyên đúng là sinh ra đã đẹp, chuẩn tiêu chuẩn tam đình ngũ nhãn, sống mũi cao, lông mày rõ nét, mí mắt dài hẹp, lúc nhướng lên vừa lười biếng vừa sắc bén.

So với người anh cả Mạnh Thanh Hoài trầm ổn thành thục, anh từ nhỏ đã ngạo mạn quái gở, làm việc chẳng theo lẽ thường, ai cũng cảm thấy với thân phận thiếu gia nhà họ Mạnh, anh chỉ cần nằm yên mà hưởng vinh hoa là được, nhưng anh lại chẳng hề nghĩ vậy. Ngay từ đầu đã chán ghét bị nhốt trong mấy tòa cao ốc.

Cái vẻ ngang ngược bẩm sinh ấy, đến nay vẫn chưa từng bị ai chế ngự nổi.

Thư ký hồi tưởng rồi đáp: “Không nói rõ, chỉ bảo là sau khi biết ngài đến thì nhờ tôi liên hệ giúp cô ấy.”

Mạnh Phạn Xuyên chỉ vào tờ giấy ghi chú, đang định ném vào thùng rác bên cạnh thì thư ký lại buột miệng bổ sung thêm một câu:

“Có điều, tôi thấy cô ấy mang theo một túi chống bụi rất lớn.”

Mạnh Phạn Xuyên khựng lại, động tác ném đi cũng dừng giữa không trung.

Túi chống bụi?

Một bóng hình bất chợt nhảy vào trong đầu, khiến Mạnh Phạn Xuyên hơi ngạc nhiên.

Chẳng lẽ là cô ấy?

Ôn Huệ nhìn ra sự thay đổi trên nét mặt anh, cười giễu cợt:

“Là người quen cũ nào ở Thượng Hải à?”

Mạnh Phạn Xuyên không trả lời, nhưng tờ ghi chú ban đầu định ném đi thì lại được thu về, nhét vào lớp trong áo khoác.

Anh lặng lẽ chuyển chủ đề, tiếp tục đi vào trong:

“Uông Viễn đâu?”

Uông Viễn là phó tổng phụ trách Trung Quan. Nhận được tin chậm hơn nửa nhịp, nhưng lúc này cũng đã hấp tấp chạy tới tầng 22.

“Tiểu Mạnh tổng!”

Uông Viễn khom người chào, cách mấy mét đã vươn tay ra, nhiệt tình bắt tay chào đón Mạnh Phạn Xuyên:

“Ngài sao không báo trước một tiếng, đột nhiên đã tới rồi.”

Mạnh Phạn Xuyên chỉ bắt tay qua loa hai cái rồi rút lại:

“Sao vậy, báo trước để anh trải thảm đỏ đón tôi à?”

Uông Viễn cười gượng một tiếng. Là phó tổng Trung Quan, hằng năm anh ta đều phải đến tổng bộ Bắc Thành báo cáo công việc, ít nhiều cũng nghe được chút sự tích và thủ đoạn của vị nhị thiếu gia này.

Anh ta biết rõ — Mạnh Phạn Xuyên là một thanh đao không vỏ, sắc bén đến cực độ, ứng phó với anh phải thật cẩn trọng, không thể sơ suất.

Hai người vừa đi vừa nói, tất cả quản lý cấp cao trong công ty đã sớm nhận được tin, đều xếp hàng hai bên, làm ra dáng vẻ đón tiếp long trọng:

“Hoan nghênh Tiểu Mạnh tổng đến Thượng Hải!”

“Tiểu Mạnh tổng vất vả rồi!”

Nhưng Mạnh Phạn Xuyên chỉ khẽ nhíu mày, hoàn toàn không hưởng thụ những lời nịnh hót này:

“Đừng bày mấy trò đó.”

Uông Viễn lập tức giải tán hàng ngũ, dẫn đường cho anh:

“Tiểu Mạnh tổng, văn phòng của ngài đã được chuẩn bị xong, mời đi lối này.”

Công ty chuẩn bị cho Mạnh Phạn Xuyên một văn phòng có thể nhìn toàn cảnh dòng sông 360 độ, nhưng đối với anh mà nói, dù cảnh có đẹp đến mấy cũng chẳng khác gì nhà giam.

Anh ghét nhất là kiểu sống như anh trai mình — mỗi ngày đối mặt với văn kiện không bao giờ hết, họp hành triền miên không dứt. Ngay cả việc kết hôn cũng bị công việc hóa thành liên hôn thương nghiệp, cả đời mỗi bước đều bị sắp đặt sẵn theo kế hoạch. Thật sự nhàm chán đến cực điểm.

Cho nên anh cứ thế ngồi trên ghế xoay, tản mạn đi một vòng quanh văn phòng, rồi hỏi:

“Có việc à? Không có gì thì tôi tan làm.”

Uông Viễn ngẩn người: “A?”

Ôn Huệ biết chí của Mạnh Phạn Xuyên không đặt ở đây, đành cố gắng hòa giải:

“Nghe thử kế hoạch công việc gần đây của công ty trước đã?”

Uông Viễn lau mồ hôi, lập tức báo cáo:

“Gần đây công ty đang hợp tác với kênh FIN của Anh quốc để quay một bộ phim phóng sự về tài chính, ngoài ra còn có mấy bộ phim nước ngoài chuẩn bị phát hành tại khu vực đại lục. Nhưng quan trọng nhất hiện tại vẫn là lễ hội trượt tuyết quốc tế tổ chức tại Minh Châu vào tháng Giêng năm sau, chính quyền địa phương rất coi trọng sự kiện này, hy vọng chúng ta thực hiện một bộ phim tuyên truyền. Trước mắt chúng ta tính sẽ hợp tác với đạo diễn nổi tiếng Tạ Khánh Tông……”

“Biết rồi.”

Mạnh Phạn Xuyên nhíu mày nhắm mắt lại, nghe mà có vẻ cực kỳ miễn cưỡng.

Mấy ngày trước Ôn Huệ cũng đã cùng Uông Viễn nối tiếp công việc, lúc này lấy sổ tay ra nhắc nhở Mạnh Phạn Xuyên:

“Cho nên tôi đã giúp con hẹn lịch rồi, lát nữa con đi gặp đạo diễn Tạ.”

Mạnh Phạn Xuyên hơi nhướng mày: “Hử? Tôi không có hứng thú đi phỏng vấn nam chính đâu.”

Ôn Huệ cạn lời: “Con nghiêm túc chút đi. Bộ phim tuyên truyền này nếu được chính quyền Minh Châu hài lòng, Mạnh tổng ít nhất có thể bớt được một nửa cơn giận.”

Tưởng rằng nhắc tới Mạnh Tùng Niên có thể khiến thái độ của Mạnh Phạn Xuyên thay đổi đôi chút, ai ngờ anh chỉ dừng lại một chút, rồi như chẳng có chuyện gì ngẩng đầu lên:

“Nói xong chưa?”

Ôn Huệ & Uông Viễn: “……”

Mạnh Phạn Xuyên đứng dậy định đi, Uông Viễn nào dám giữ anh lại. Vốn dĩ anh ta cũng chỉ muốn để vị thiếu gia này tự do thong thả, tùy tiện dạo một vòng sân khấu cho có lệ, nhưng dù gì phía trên đích thân Mạnh tổng có lệnh, bắt anh ta phải để mắt đến Mạnh Phạn Xuyên, để anh thu mình lại, tĩnh tâm suy nghĩ về bản thân.

Tuy không rõ rốt cuộc vị thiếu gia này đã gây ra chuyện “quá đáng” gì, nhưng nếu đã tới “miếu nhỏ” Trung Quan này, Uông Viễn thật sự không mong anh lại gặp chuyện không hay ở Thượng Hải, đến lúc đó chính mình cũng khó tránh khỏi liên lụy.

Nghĩ tới nghĩ lui, Uông Viễn vẫn quyết định mở lời:

“Tiểu Mạnh tổng chờ một chút… Tối qua ở Hoa Công Quán… cô gái tên Sầm Trăn kia, là người quen của ngài à?”

Tối qua Uông Viễn cũng được mời tham gia buổi tiệc đó.

Mạnh Phạn Xuyên không ngờ anh ta lại nhắc tới Sầm Trăn, hơi cau mày:

“Hỏi chuyện đó làm gì?”

Uông Viễn cẩn trọng giữ đúng chừng mực, nhắc nhở:

“Cô gái này dính chút rắc rối, tôi khuyên ngài tốt nhất đừng dây vào.”

Câu này lại khiến Mạnh Phạn Xuyên hứng thú, anh quay lại ngồi xuống:

“Rắc rối gì?”

Uông Viễn lắc đầu, giọng có chút tiếc nuối:

“Cô ta là diễn viên nhỏ, từng đắc tội với một nhà đầu tư trong giới. Những đạo diễn, đoàn phim trong ngành đều ngại dính phiền phức, nên đều né tránh cô ta. Ngài mới tới Thượng Hải, vẫn nên giữ khiêm tốn thì hơn.”

Mạnh Phạn Xuyên dù là hạng người nào, Thẩm Trạch Sinh có tiền cỡ nào cũng khó chen chân vào vòng tròn của anh, nhưng lần này anh đến vốn là để tu thân dưỡng tính. Uông Viễn nghĩ rằng tốt nhất nên tránh xa mấy chuyện dễ rước phiền toái thế này.

Ai ngờ Mạnh Phạn Xuyên nghe xong chỉ cụp mắt mấy giây, rồi bỗng cười khẽ, không rõ nguyên do.

Nụ cười đó khiến cả Uông Viễn lẫn Ôn Huệ đều thấy khó hiểu.

Nhưng nhị thiếu gia Mạnh gia xưa nay vốn là người khó đoán, anh còn đang cười ở giây trước, giây sau đã đứng dậy, cài lại cúc áo khoác:

“Không có việc gì nữa thì tan họp ở đây đi.”

Uông Viễn: “……”

Rời khỏi văn phòng xong, Mạnh Phạn Xuyên ngồi vào trong xe, lấy ra mảnh giấy ghi chú lúc nãy để lại trước quầy thư ký.

Muốn xác định người đến tìm anh có phải là Sầm Trăn hay không, chỉ cần một cú điện thoại là biết.

Nhưng bản tính kiêu ngạo của thiếu gia thế gia khiến anh do dự — người đó có thể là Sầm Trăn, cũng có thể là ai khác. Trước khi xác định được thân phận đối phương, anh vẫn cố kiềm chế sự tò mò của mình.

Tờ ghi chú vì thế bị tiện tay ném vào hộp đựng đồ, nhưng chỉ qua vài phút, Mạnh Phạn Xuyên lại cầm nó lên lần nữa.

Dường như hôm nay anh không thể khống chế nổi sự tò mò.

Mạnh Phạn Xuyên không gọi điện trực tiếp, mà thử gửi đi một tin nhắn:

“Mạnh Phạn Xuyên đã tới công ty.”

Lúc đó, Sầm Trăn vừa mới bước chân vào nhà, thấy được tin nhắn thì lập tức xoay người đi ra:

“Tôi lập tức đến ngay, cô nói với anh ta đợi tôi một chút.”

Mạnh Phạn Xuyên rất tự nhiên liền hỏi luôn trọng điểm:

“Em là bạn thế nào của ngài ấy?”

Cô gái bên kia không hề phòng bị, trả lời thẳng:

“Cô nói với anh ta là tôi họ Sầm.”

Quả nhiên là cô ấy.

Nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn trên màn hình, khóe môi Mạnh Phạn Xuyên khẽ cong lên một chút không dễ nhận ra. Những bực bội và cáu kỉnh từ lúc ở công ty trước đó, không hiểu sao liền tan biến.

_

 

Sầm Trăn đợi hai ngày vẫn không nhận được tin tức gì từ “chị thư ký nhỏ”.

Hôm đó sau khi nói mình họ Sầm, cô đã bị bảo Mạnh Phạn Xuyên cũng rời công ty. Cứ thế bỏ lỡ khiến Sầm Trăn rất bứt rứt. Cô lưu số điện thoại của cô thư ký ấy lại, mỗi sáng đều lịch sự nhắn hỏi một câu:

“Hôm nay Mạnh thiếu gia có đến công ty không?”

Câu trả lời mỗi lần đều là một chữ cụt lủn: “Không.”

Tây trang và chiếc ghim cài áo kia, chỉ cần chưa gửi được đi, Sầm Trăn cứ thấy tay nóng như thiêu đốt, giống như một mối quan hệ chưa xử lý dứt điểm, lúc nào cũng cấn trong lòng, khiến cô không thể bình tĩnh nổi.

Hôm nay Sầm Trăn có một buổi thử vai.

Bộ phim mới mang đề tài hiện thực của đạo diễn gạo cội Tạ Khánh Tông – người đã im hơi lặng tiếng ba năm – xoay quanh câu chuyện về một gia đình tái tổ hợp và những cảm xúc dị thường, từ đó phơi bày phần tối của nhân tính. Đoàn phim sớm đã tuyên bố sẽ đưa tác phẩm này tranh giải Cannes năm sau, vì thế buổi thử vai hôm nay thu hút rất nhiều nữ diễn viên.

Địa điểm thử vai đặt tại phòng đa năng trong một khách sạn hạng sang, cả tầng đã được đoàn làm phim bao trọn, trong suốt một tháng chỉ để tiếp đón diễn viên.

Khi Sầm Trăn đến nơi, hành lang trước phòng đã chật kín người, phần lớn đều là những gương mặt quen thuộc trên truyền hình. Cô tìm một chỗ trống đứng, bên cạnh liên tục có ánh mắt dò xét, phần lớn là tò mò không biết cô gái xa lạ này là tân binh của công ty nào, hay là người nhà có đầu tư vốn vào đoàn phim.

Giống như mọi lần, Sầm Trăn gửi một tin nhắn cho “cô thư ký nhỏ”:

“Xin chào, hôm nay Mạnh thiếu gia có đến công ty không?”

Vừa nhắn xong, bỗng có một giọng nói vang lên bên tai cô:

“Sầm Trăn? Thật sự là cô à?”

Sầm Trăn ngẩng đầu, nhận ra là Cố Ảnh – bạn học đại học của cô.

Hai người không thân thiết, Sầm Trăn chỉ gật đầu:

“Lâu rồi không gặp.”

“Đúng thật là lâu không gặp.” Cố Ảnh đánh giá khuôn mặt mộc, không chút tì vết của cô, bất giác cảm khái một lần nữa câu “ông trời cho ăn cơm bằng nhan sắc”, giọng nói mang theo vài phần ghen tị.

“Sao, cô cũng đến thử vai đạo diễn Tạ?”

“Ừ.”

Cố Ảnh cười như không cười:

“Nhưng hôm nay thử vai nữ chính mà.”

Câu này rõ ràng có ý nhắc nhở: đến cả ảnh hậu còn phải xếp hàng để thử vai nữ chính, huống chi là một người tốt nghiệp chưa đầy nửa năm, đến nay vẫn chưa có vai chính thức như Sầm Trăn.

Sầm Trăn không hề tỏ ra kiêu ngạo hay nịnh bợ:

“Tôi đến thử vai nữ chính đấy. Sao? Có vấn đề gì không?”

“Không thành vấn đề.” Cố Ảnh cười đầy ẩn ý, còn vỗ vai cô hai cái:

“Good luck.”

Ai nghe cũng biết câu “chúc may mắn” kia thật ra là đang đợi xem trò cười.

Tuy ngôn ngữ không rơi vào thế yếu, nhưng sau khi Cố Ảnh rời đi, Sầm Trăn vẫn không tránh khỏi một chút xao động. Cô hiểu rõ lần này có lẽ vẫn như mọi lần trước, kết quả không đổi. Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn không cam lòng, vẫn muốn thử xem sao.

Đúng lúc ấy, cô bạn thân Kiều Đinh Đinh gọi điện đến, kịp thời kéo cô khỏi dòng suy nghĩ tiêu cực:

“Cưng ơi, thử vai của đạo diễn Tạ thế nào rồi?”

Đều là bạn học cũ cùng trường, không phải ai cũng giống như Cố Ảnh, giỏi nịnh trên đạp dưới. Kiều Đinh Đinh hồi năm tư đại học đánh liều tham gia một cuộc tuyển chọn nhóm nhạc nữ thần tượng, không ngờ nhờ tính cách bất cần lại bất ngờ nổi tiếng, từ đó đi theo con đường idol, hiện giờ sự nghiệp đang lên như diều gặp gió.

Sầm Trăn trả lời cô ấy: “Còn chưa bắt đầu thử, nhưng mà tớ gặp Cố Ảnh rồi.”

“Hả? Vậy thì đúng là xui thật.” Cố Ảnh và Kiều Đinh Đinh không phải tuýp người cùng đường. “Trước đó không lâu tớ và cô ta chạm mặt trong một sự kiện, cô ta vừa thấy đã nhào tới ôm tớ gọi ‘bé iu’, suýt nữa làm tớ nổi da gà đầy người.”

“Làm ơn đi, tớ với cô ta thân thiết lắm sao?”

“Tớ còn nghe bạn bè nói cô ta độn cằm thất bại, bây giờ nhìn chẳng khác gì mụ phù thủy. Cậu gặp rồi, thấy có giống thật không?”

Kiều Đinh Đinh thao thao bất tuyệt một tràng, khiến Sầm Trăn nghe mà bật cười.

“Cưng à, cậu phải tự tin vào mình chứ. Kỹ năng diễn xuất của cậu so với cô ta đã là trình độ next level rồi, cho nên nhất định phải kiên nhẫn chờ thời cơ tốt. Biết đâu đạo diễn Tạ lại là người có con mắt tinh đời thì sao?”

Sầm Trăn “ừ” một tiếng: “Mượn lời cát tường của cậu.”

Tuy rằng Kiều Đinh Đinh chỉ toàn nói lời an ủi, nhưng cũng đủ để khiến Sầm Trăn tạm thời quên đi những nghi ngờ và áp lực trong lòng vào lúc này.

Có lẽ cô không gặp may, nhưng cho dù trong mắt người khác là không biết lượng sức, cô vẫn muốn thử một lần.

_

Cùng thời điểm đó, trong phòng trà ở tầng trên khách sạn.

Ánh mặt trời chiếu xiên qua cửa sổ, soi xuống làn hơi nóng bốc lên từ nước suối khoáng đang sôi. Tạ Khánh Tông thả lá trà vào trong, dùng thìa khuấy nhẹ một vòng, sau đó nhấc ấm trà lên, rót ra hai chén, một chén đẩy đến trước mặt Mạnh Phạn Xuyên, mỉm cười nói:

“Thử xem.”

Nước trà màu xanh biếc như thể chiết ra từ làn mưa bụi dịu nhẹ mùa xuân, nhấp một ngụm liền cảm nhận được vị thanh mát, như mang theo cả sự khoan dung và rộng lượng đọng lại sau năm tháng đời người của người pha trà.

Mạnh Phạn Xuyên từng nghe Ôn Huệ kể về cuộc đời Tạ Khánh Tông, đại khái giống như ấm trà này—nhiều lần pha lại, nhiều phen nổi chìm, trải qua biết bao phong ba rèn giũa, mới có thể chịu được vẻ phong nhã như bây giờ.

Mạnh Phạn Xuyên tuy rằng không hứng thú gì với chuyện quay phim tuyên truyền, nhưng dù sao cũng là con trai, tối qua mẹ anh—Trang Giai Nghi—gọi điện thoại nói đau đầu không khỏe. Hỏi cụ thể đau thế nào, bà lại không nói rõ được, chỉ bảo:

“Con cứ làm việc cho tốt, mẹ tự nhiên sẽ hết đau.”

Mạnh Phạn Xuyên hiểu ngay—người mẹ được cha cưng chiều như tiểu thư ấy, làm gì có chuyện không khỏe mà chịu ở nhà nằm yên. Cơn đau đầu đó chỉ xuất hiện với riêng mình anh mà thôi.

Tuy không hòa hợp với cha, nhưng Mạnh Phạn Xuyên ít nhiều vẫn nghe lời mẹ.

Cả đêm anh ngồi xem bản kế hoạch phim tuyên truyền, lúc này đối với Tạ Khánh Tông cũng tỏ rõ thành ý:

“Có thể được đạo diễn Tạ đích thân pha trà, đúng là một loại hưởng thụ.”

Tạ Khánh Tông bật cười lắc đầu:

“Chỉ là trà thô thôi, Mạnh công tử khách khí rồi.”

Bên ngoài đều đồn rằng Nhị công tử nhà họ Mạnh là kẻ tùy tiện khó thuần, nhưng Tạ Khánh Tông biết, kiểu gia đình như Mạnh gia, dù có con cái hơi khác người, phản nghịch đôi chút, thì cốt cách, sự giáo dưỡng và lòng kiêu hãnh từ trong xương tủy vẫn sẽ không bao giờ thiếu.

Mạnh Phạn Xuyên lại nói:

“Phim tuyên truyền lần này được ngài làm đạo diễn, là vinh hạnh của chúng tôi.”

“Cứ yên tâm.” Tạ Khánh Tông lại rót thêm trà cho anh, “Tôi đã có một vài ý tưởng. Chờ qua hai ngày casting cho điện ảnh xong xuôi, tôi sẽ bàn cụ thể với cậu”

“Được.”

Ngay lúc phát hiện điện thoại rung lên, Mạnh Phạn Xuyên cúi đầu liếc qua một cái, vẫn là tin nhắn do Sầm Trăn gửi đến.

Hai ngày trước anh có việc phải đi nơi khác, khiến cô bé này cứ mãi nhớ nhung, liền nhắn lại dỗ dành: “Chiều sẽ qua.”

Đúng lúc ấy, trợ lý đạo diễn phụ trách sắp xếp diễn viên ôm một xấp tài liệu bước vào phòng, nói:

“Tạ đạo, đây là hồ sơ của tất cả nữ diễn viên đến thử vai hôm nay, ngài có thể xem trước qua một lượt.”

Tạ Khánh Tông đưa tay nhận lấy, tiện miệng hỏi Mạnh Phạn Xuyên:

“Mạnh thiếu gia vừa vào đoàn, hôm nay tôi có buổi thử vai, cậu có muốn đi cùng tôi xem một lát không?”

Mạnh Phạn Xuyên thu điện thoại lại, nở một nụ cười nhàn nhạt. Còn chưa kịp trả lời thì đã thấy Tạ Khánh Tông không cẩn thận làm rơi một ít tư liệu xuống đất.

Phó đạo diễn cúi người xuống nhặt giúp, Mạnh Phạn Xuyên liếc mắt nhìn theo, bất giác lại thấy một tấm ảnh quen thuộc trong đống hồ sơ ấy.

Phó đạo diễn dường như cũng vừa lúc phát hiện ra hồ sơ của Sầm Trăn, khẽ nhíu mày, lẩm bẩm:

“Sao cô ta cũng chen vào được đây?”

Tạ Khánh Tông không nghe rõ, hỏi:

“Gì cơ?”

“Không có gì.” Phó đạo diễn lập tức lấy lại vẻ bình thường, đưa tay rút riêng hồ sơ của Sầm Trăn ra:

“Có một diễn viên không thể dùng, tôi lấy ra trước.”

Bước đầu chọn diễn viên là việc của phó đạo diễn, ngoài việc xem xét chiều cao, ngoại hình và mức độ phù hợp với nhân vật, đôi khi còn phải cân nhắc cả những mối quan hệ không rõ ràng.

Dù sao, có người mang vốn theo vào đoàn thì tất nhiên cũng có người tìm mọi cách ngăn chặn không cho vào.

Ông ta đã nói không thể dùng, Tạ Khánh Tông cũng không suy nghĩ gì thêm. Khi đang định đặt lại chồng hồ sơ đã được sắp xếp lên mặt bàn, thì trang hồ sơ vừa bị rút ra lại bị một bàn tay nhẹ nhàng lướt tới rút lại.

Phó đạo diễn ngẩn người, nhìn về phía Mạnh Phạn Xuyên.

Người kia lười nhác rút lại hồ sơ thử vai của Sầm Trăn, nhướng mày nhìn qua một cái, sau đó ung dung đưa tay đặt nó lên đầu chồng hồ sơ, đặt ngay trang đầu tiên.

“Dùng được hay không, phải nhìn qua rồi mới biết.”

 

 

.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play