Sầm Trăn về đến nhà đã là hơn mười một giờ khuya.

Chiếc áo khoác của Mạnh Phạn Xuyên tuy đúng là đã giúp cô chống lại cái lạnh của đêm nay, nhưng đồng thời cũng mang đến… một lần vô cớ bị ràng buộc thêm nữa.

Sau khi cởi áo vest ra, Sầm Trăn chống tay lên huyệt thái dương, tựa người vào sofa, lúc này mới thực sự cảm thấy khó xử.

Chưa nói đến chuyện bộ đồ này vốn đã rất sang trọng và đắt tiền, chỉ riêng chiếc kim cài áo có gắn đá quý kia thôi cũng đã xa xỉ đến mức khiến người ta không dám tùy tiện động vào. Hai người họ vốn không có quan hệ gì sâu sắc, thậm chí gần như là người xa lạ — vậy thì cô phải làm sao để trả lại ân tình quá mức trịnh trọng và nặng nề này đây?

Ngoài việc biết anh là nhị thiếu gia Mạnh gia, những thông tin khác, Sầm Trăn hoàn toàn không hay biết gì.

Tất cả những chuyện xảy ra đêm nay đều không chân thực đến mức khiến người ta hoài nghi. Sầm Trăn cúi đầu nhìn bộ vest đặt trên đùi, đột nhiên nhớ tới lời Tống Vọng từng nói trước đó — chất liệu vải may vest cao cấp được đặt làm riêng này là lông cừu thượng hạng, một ngày nhà xưởng chỉ có thể sản xuất ba bốn mét.

Cô tò mò vươn tay sờ thử, rõ ràng có thể cảm nhận được kết cấu sợi vải bền chặt cùng với hoa văn mịn màng mang theo cảm giác trôi chảy, hướng về cảm xúc cụ thể.

Châm biếm thay, thứ mà Tống Vọng hằng ao ước, khát vọng có được, đối với Mạnh Phạn Xuyên lại chẳng qua là tiện tay vứt cho một người xa lạ không mấy để tâm.

Tắm xong, cơn mệt mỏi như dời non lấp bể ập đến, Sầm Trăn chỉ ngồi xuống sofa nghỉ một chút, nào ngờ lại lơ đãng ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy lạnh, theo bản năng ôm lấy thứ gì gần mình nhất để giữ ấm — đến khi tỉnh dậy mới phát hiện ——

Toàn thân cô đang cuộn tròn trong áo khoác của Mạnh Phạn Xuyên.

Cảm giác mềm mại dán bên má, hương thơm nhàn nhạt thuộc về phái nam cùng với một loại hormone nam tính khó diễn tả trộn lẫn, lạ thay lại khiến người ta thấy an tâm không rõ nguyên do.

Sầm Trăn đắm mình trong cảm giác an toàn đó một thoáng, rồi đột nhiên như sực nhớ ra điều gì, hoảng hốt bật dậy, căng chiếc áo khoác ra kiểm tra kỹ càng — may mà chưa bị đè nhăn.

Một vấn đề càng khó giải hơn lại hiện ra: làm thế nào để xử lý bộ đồ này trước khi trả lại Mạnh Phạn Xuyên?

Sầm Trăn chưa từng tiếp xúc với loại vest cao cấp xa xỉ như vậy, nghĩ đến cũng biết loại trang phục này tuyệt đối không thể tùy tiện mang đến hiệu giặt là bình thường. Nhỡ đâu giặt hỏng, cô còn phải tốn thêm một khoản lớn để bồi thường.

—— Sớm biết phiền toái như vậy, tối hôm qua đúng là không nên nhận lấy chiếc áo khoác này của anh.

Sầm Trăn nhắm mắt, khẽ thở dài bất lực, cũng chẳng hiểu sao khi ấy mình lại dễ dàng bị một chút ấm áp đó làm cho mềm lòng.

Nửa đêm trằn trọc khó ngủ, sáng hôm sau, ăn sáng xong, Sầm Trăn liền mang vest ra khỏi nhà, tìm đến nơi Mạnh Phạn Xuyên đã thử đồ ngày hôm đó.

Phải xử lý giặt và bảo dưỡng thế nào, có lẽ chỉ chính thương hiệu mới hiểu rõ nhất.

Nhân viên bán hàng vừa nhìn thấy Sầm Trăn đã nhận ra ngay. Ngoài việc lần trước cô vô tình vào nhầm phòng thử đồ của Mạnh Phạn Xuyên gây ra chút xôn xao, nguyên nhân chủ yếu là vì — gương mặt cô, quá khó quên.

Nghe Sầm Trăn nói muốn giặt bộ vest, mấy cô nhân viên ban đầu còn tưởng đó là chiếc mà Tống Vọng đã mua sau này. Nhưng đến khi cô lấy áo ra, cả nhóm đều sững sờ nhìn nhau, cứ như trong khoảnh khắc đó nuốt phải một quả dưa lớn chưa kịp tiêu hóa.

Khoan đã... cô gái này chẳng phải đi cùng với tiểu minh tinh kia sao? Thế quái nào giờ lại mang theo chiếc áo khoác của nhị thiếu gia cao quý, giá trị khó mà định được kia?

Tuy vậy, nhân viên phục vụ người giàu, danh môn thế gia họ còn từng thấy nhiều, cũng không lạ gì nữa. Nghĩ bụng, cái gọi là "nhầm phòng thử đồ" hôm đó, e là chẳng phải chuyện trùng hợp gì cả, trong đó tám phần là có ẩn tình gì đó. Nếu không sao lại đúng lúc như vậy, ba người lại đồng thời xuất hiện trong cùng một cửa hàng?

Giờ xem ra… e là vị nhị thiếu gia kia đã ôm được mỹ nhân về rồi?

Dù trong lòng đầy nghi hoặc, SA vẫn giữ lễ phép, giải thích với Sầm Trăn rằng những bộ đồ đặt may cao cấp đặc biệt như vậy không cần giặt thường xuyên.

“Chúng tôi sẽ tiến hành vệ sinh đơn giản và làm mới bề mặt. Chiều nay ngài có thể đến lấy lại.”

Sầm Trăn nói lời cảm ơn, chuẩn bị thanh toán: “Tổng hết bao nhiêu?”

SA mỉm cười: “Tây trang của Mạnh thiếu gia có thể được miễn phí vệ sinh và bảo dưỡng bất kỳ lúc nào.”

Sầm Trăn hơi ngẩn ra, không ngờ bọn họ lại tinh mắt đến thế. Bỗng trong lòng cô thoáng động — có phải có thể trực tiếp nhờ SA liên hệ với Mạnh Phạn Xuyên đến nhận đồ? Như vậy cô sẽ không cần phải gặp lại anh nữa.

Nhưng ý nghĩ ấy chưa được bao lâu, cô liền gạt bỏ.

Áo khoác thì thôi đi, riêng chiếc cài áo ấy quá đắt tiền. Cô cảm thấy, có lẽ chỉ có tận tay giao lại cho Mạnh Phạn Xuyên mới khiến bản thân yên tâm.

Huống hồ... làm gì có chuyện đưa đồ mà còn bắt người ta phải đến tận nơi nhận về?

Vì vẫn còn sớm, Sầm Trăn quyết định quay về nhà trước. Vừa vào khu chung cư, cô liền nhận được cuộc gọi của Tống Vọng, nói rằng đang ở bãi đỗ xe và muốn gặp cô một lát.

Sự việc tối qua vẫn còn văng vẳng trong đầu, nói thật là Sầm Trăn cũng không mấy muốn gặp anh ta. Nhưng cô vốn không phải kiểu người hay né tránh. Những chuyện cần giải quyết thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Mà quan trọng hơn cả ——

Cô muốn xem Tống Vọng có thể nói ra được điều gì hợp lý.

Bãi đỗ xe.

Tống Vọng cẩn thận đóng cửa kính xe lại. Nhìn thấy Sầm Trăn đã ngồi vào ghế phụ, anh ta cười cười liếc nhìn cô: “Còn giận sao?”

Giọng Sầm Trăn nhạt nhẽo: “Anh có gì đáng để em phải giận à?”

Tống Vọng khựng lại một chút, nụ cười kia cũng thu lại theo.

Anh ta quay đầu đi, hai tay đặt trên vô lăng, vuốt nhẹ một lát, rồi bình tĩnh nói: “Trăn Trăn, em biết để có chút danh tiếng như hôm nay, anh đã phải nỗ lực đến mức nào. Cho nên bất kỳ cơ hội nào có thể bám lấy tài nguyên, anh đều phải tận dụng hết mức. Cái giới này chính là thực tế như vậy, em phải hiểu cho anh.”

Sầm Trăn im lặng không đáp. Quả thật, giới giải trí khắc nghiệt đến mức ăn thịt người không nhả xương. Chỉ vì cô từ chối quy tắc ngầm của một nhà sản xuất nổi tiếng mà đã bị âm thầm đóng băng đến tận bây giờ, hoàn toàn không thấy hy vọng nào để ngoi lên.

Tống Vọng muốn trèo cao hơn, cô cũng chẳng thể trách anh ta. Suy cho cùng, ai lại không muốn được đứng ở trung tâm hào quang? Ai cam tâm cả đời làm cái bóng nền cho người khác?

Nhưng Sầm Trăn chỉ cảm thấy, cái gọi là “hiện thực” kia, dường như đang dần dần len lỏi vào giữa hai người họ.

“Giả sử bây giờ là em, em gặp được tài nguyên tốt, mối quan hệ tốt, anh nhất định sẽ ủng hộ em, vì em mà vui mừng.”

“Hiện thực không phải là cổ tích, em có thể thử đặt mình vào vị trí của anh một lần được không, suy nghĩ cho anh một chút?”

“Trăn Trăn, anh thích em suốt bốn năm, lòng dạ đều là em, tin anh được không?”

Những lời này của Tống Vọng nói ra vô cùng chân thành, khiến Sầm Trăn nhất thời không biết nên phản bác thế nào, dường như chỉ cần mở miệng là thành ích kỷ. Tương lai của cô u ám, chẳng lẽ lại có thể kéo người khác cùng chìm xuống?

Trong lòng Sầm Trăn bỗng dưng có chút bực bội, nhưng cũng không muốn tranh luận nữa, đổi chủ đề hỏi:

“Tối qua uống đến mấy giờ?”

“Ba giờ.” Tống Vọng day day ấn đường, “Chị Thanh gọi vài người trong giới tới, cũng coi như không uổng công.”

Nói xong, anh ta giống như ảo thuật mà rút ra từ ghế sau một bó hoa:

“Về nhà anh cũng không ngủ ngon, sợ em còn giận, vừa tỉnh dậy liền chạy đến đây.”

Sầm Trăn nhìn bó hoa tươi rói vẫn còn đọng nước ấy, trong lòng lại không hề có chút dao động nào.

Cô khẽ thở dài một hơi trong lòng, đón lấy bó hoa:

“Không ngủ ngon thì về ngủ thêm đi.”

“Không được.” Tống Vọng cầm chai nước khoáng trong xe, vừa uống vừa nói:

“À đúng rồi, hôm qua sao em lại đi vào cùng Mạnh thiếu gia?”

Sầm Trăn tránh né ánh mắt anh ta, mơ hồ giải thích:

“Anh ta không có bạn nữ, em cũng bị anh cho leo cây, thế là đi vào cùng nhau thôi.”

“Thì ra là vậy.” Tống Vọng nắm lấy tay Sầm Trăn, dừng một chút rồi nói với cô:

“Em nên tránh xa mấy cậu công tử đó một chút, chị Thanh nói Mạnh gia thì khách sáo vài câu là được, đừng thân thiết quá, không chơi lại được bọn họ đâu.”

Sầm Trăn làm sao nghe không ra ẩn ý trong lời Tống Vọng, chỉ là cô vốn dĩ cũng chẳng có hứng thú gì với mấy cậu thiếu gia con nhà giàu kia, nên cũng lười để tâm đến điều anh ta nói có ẩn tình gì khác.

Như mây tan trời sáng, giọng Tống Vọng trở nên nhẹ nhàng hơn:

“Ngày mai anh có hoạt động quét lầu, chiều phải bay sang thành phố C vài ngày, chờ anh về rồi cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?”

Dạo gần đây phim mới của Tống Vọng đang lên sóng, bước vào giai đoạn tuyên truyền, người cũng bận bịu hơn hẳn.

Sầm Trăn đã quen với chuyện đó, đáp:

“Để sau rồi tính, em hai hôm nữa cũng phải đến tổ phim.”

Tống Vọng thuận miệng hỏi:

“Phim của ai?”

“Tạ Khánh Tông, vai nữ chính trong 《Rơi xuống》.”

Động tác của Tống Vọng khựng lại, kinh ngạc quay phắt sang nhìn Sầm Trăn:

“… Em điên rồi sao?”

“Đó là Tạ Khánh Tông đấy! Biết bao nhiêu người tranh vai của ông ta? Em đi thử vai nữ chính?”

Chuyện này nghe qua quả thật có chút không biết lượng sức mình.

Tạ Khánh Tông là đạo diễn danh tiếng tầm cỡ quốc nội, đã ngoài năm mươi tuổi, tác phẩm kinh điển đếm không xuể, được mệnh danh là “đỉnh cao mỹ học điện ảnh nội địa”. Tạ đạo nổi tiếng là khắt khe với diễn viên, đừng nói là Sầm Trăn, lúc này dù có là minh tinh hạng A chưa giải nghệ đi thử vai, cũng chưa chắc lọt được vào mắt ông ấy.

Mỗi lần Tạ Khánh Tông khởi quay phim mới, nửa giới giải trí đều đổ xô đi casting. Dù có không được vai chính phụ gì, chỉ cần được vào đoàn, đã là minh chứng cho thực lực diễn xuất được đạo diễn công nhận, fan cũng có thể tự hào ba năm không dứt.

Nhưng những điều đó hoàn toàn không khiến Sầm Trăn chùn bước.

Dù sao với cô mà nói, những đoàn phim bình thường vốn chẳng có chỗ cho cô chen chân, vậy thì thà “không biết tự lượng sức” một lần, đi thử vai ở đoàn phim của một vị đạo diễn tầm với không tới còn hơn.

Đã thử thì không thử vai nữ phụ ba bốn gì cả — cô muốn thử vai nữ chính.

Nghĩ đến đây ——

Sầm Trăn khẽ cong môi, tự giễu mà cười:

“Có lẽ thật đấy, chắc là em điên rồi.”

_

Tiễn Tống Vọng đi, sau khi ăn trưa xong, Sầm Trăn xem giờ SA đã định, đi đến tiệm lấy lại bộ âu phục của Mạnh Phạn Xuyên.

Cẩn thận mang theo túi chống bụi tinh xảo, Sầm Trăn ra cửa gọi xe, nói với tài xế: “Đến cao ốc Á Loan.”

Dù sao buổi sáng Tống Vọng cũng vừa mới đến một chuyến, khiến Sầm Trăn nhớ lại anh ta từng đề cập Mạnh Phạn Xuyên đến Thượng Hải có lẽ là để tiếp quản tập đoàn truyền thông Mạnh thị. Hiện tại trong tay cô chưa có thêm tin tức gì về đối phương, chỉ có thể thử vận may ở nơi đó, hy vọng có thể sớm đưa vật về đúng chủ cũ.

Tuy đã tra cứu trước một số thông tin liên quan trên mạng, nhưng khi xe dừng dưới tầng cao ốc Á Loan, nội tâm Sầm Trăn vẫn không khỏi có chút rung động.

Trong nước tự xưng có vô số công trình tiêu biểu đại diện cho thành phố, nhưng thực sự tọa lạc tại các vị trí đắc địa bậc nhất, có sức ảnh hưởng quốc tế thì đếm trên đầu ngón tay.

Cao ốc Á Loan của Mạnh thị lại hoàn toàn xứng đáng là một trong số đó.

Dãy cao ốc này là danh thiếp thương nghiệp của nhà họ Mạnh, công trình đại diện trải rộng khắp các thành phố cấp 1 ở châu Á. Sầm Trăn vốn tưởng tổng bộ ở Bắc Thành đã đủ xa hoa, không ngờ ở Thượng Hải cũng chẳng kém cạnh chút nào.

Toàn bộ cao ốc được xây dựng men theo bờ sông, không rõ có bao nhiêu tầng, quy tụ toàn bộ sản nghiệp của Tập đoàn Á Loan tại Thượng Hải. Ánh nắng chiếu lên tòa nhà, tựa như kéo căng một trục trung tâm sáng rõ thấu suốt cho cả thành phố.

Sầm Trăn khẽ hít một hơi, nhẹ bước vào trong. Ở quầy tra cứu thông tin tại tầng trệt, cô thấy khu làm việc của Trung Quan Văn Hóa đặt tại tầng 22 đến tầng 30, bèn đi thang máy dành cho khách lên lầu.

Sầm Trăn không rõ Mạnh Phạn Xuyên làm việc ở tầng nào, chỉ có thể bắt đầu từ tầng 22 mà tìm.

Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt đầu tiên là tấm thảm phong cách tối giản kiểu Ý, cùng hai bức tường triển lãm sạch sẽ sáng sủa.

Không gian tầng này vô cùng rộng lớn, khắp nơi yên tĩnh, Sầm Trăn không thấy bóng dáng ai trong các hành lang, cô thử bước ra xem, nhìn thấy trên tường treo các poster chương trình mà Trung Quan sản xuất qua nhiều năm. Phần lớn là các chủ đề xoay quanh địa lý thế giới, phong tục truyền thống, quảng bá thành phố.

Phía bên kia tường lại là loạt ảnh chụp lưu niệm của những minh tinh nổi tiếng trong giới từng hợp tác với công ty, trong đó không ít là cấp lãnh đạo của các đài truyền hình.

Sầm Trăn từng nghe bạn bè nói, Trung Quan là một dòng nước trong, đội ngũ tinh anh, chất lượng sản phẩm tốt, không thêm nghệ sĩ để lăng xê, chương trình sản xuất ra đều được phát sóng trên các kênh quốc tế, hướng đến phân khúc cao cấp.

Bất giác, cô xem hết cả bức tường triển lãm. Một giọng nói bỗng vang bên tai: “Tiểu thư, cô tìm ai?”

Thì ra đã đi tới quầy thư ký. Cuối hành lang dài là các phòng làm việc chia ô vuông gọn gàng. Sầm Trăn khẽ thanh giọng, lịch sự nói: “Chào cô, xin hỏi Mạnh thiếu gia có ở đây không?”

Thư ký lắc đầu: “Ngài ấy không có ở đây.”

“Vậy khi nào anh ta sẽ đến?”

Quả thực trước đó công ty từng nhận được thông báo từ tập đoàn, nói nhị thiếu gia sắp tới sẽ về đây làm việc. Mọi người mỗi ngày đều thấp thỏm luyện tập làm thế nào để đón tiếp, luyện đến mức suýt thuộc lòng cả hình dáng người ta, thế mà đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng vị thiếu gia kia đâu.

Cô thư ký bất đắc dĩ thở dài: “Chuyện này… chúng tôi cũng không rõ lắm.”

“……”

Xem ra người này đúng là không định đến làm việc cho đàng hoàng rồi. Nhưng Sầm Trăn thì đâu có rảnh mà ngày nào cũng đến đây nằm vùng chờ người ta.

Thật ra, cô hoàn toàn có thể giao lại đồ cho thư ký này. Nhưng hai thứ trong tay cộng lại ít nhất cũng gần chục triệu, lỡ giữa chừng có xảy ra vấn đề gì, cô không gánh nổi hậu quả.

Nghĩ tới lui, cuối cùng Sầm Trăn nghĩ ra một cách dung hòa, liền hỏi thư ký mượn giấy bút, viết số điện thoại của mình rồi nói:

“Nếu một ngày nào đó Mạnh thiếu gia đến công ty, cô có thể gọi cho tôi một cuộc được không?”

Cô thư ký có chút tò mò: “Cô là…”

“Tôi……” Sầm Trăn lúc này đành phải miễn cưỡng tìm cho mình một thân phận hợp lý, cắn răng nói, “Tôi là bạn của anh ta, điện thoại bị rơi mất, không có cách nào liên lạc với anh ta.”

Giống như những nhân viên cửa hàng thời trang cao cấp, cô thư ký cũng gần như không có chút nghi ngờ nào với lời của Sầm Trăn. Vì nhan sắc của cô thực sự nổi bật giữa số đông phụ nữ thường thấy—một vẻ đẹp cao cấp khác biệt. Dù chỉ là nhíu mày trầm tư thôi, trông cô cũng giống như một bức tranh, khiến người ta bất giác muốn đến gần, không nỡ từ chối.

“Được thôi.” Cô thư ký vui vẻ đồng ý, “Nếu ngài ấy đến công ty, tôi sẽ báo với ngài ấy.”

Sầm Trăn nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy như có một tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Sau khi cảm ơn xong, cô xoay người rời khỏi tòa cao ốc.

Nhưng điều mà cô không biết là—nếu chịu chờ thêm vài phút nữa thôi, cô và Mạnh Phạn Xuyên đã có thể gặp nhau tại tầng 22 của tòa nhà này.

Sầm Trăn vừa mới xuống lầu chưa bao lâu, thang máy chuyên dụng dành cho tầng điều hành cấp cao của tập đoàn cũng dừng lại ở tầng 22. Một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ đen tùy ý từ trong đó bước ra, giọng nói có phần cà lơ phất phơ vang lên ——

“Tôi không có hứng thú với cái ngành này, bắt tôi tiếp quản chẳng thà trực tiếp xin phá sản còn hơn.”

“Thì con cũng phải quản chứ.” Bên cạnh, Ôn Huệ bất đắc dĩ khuyên nhủ, “Chuyện này là Mạnh tổng đích thân sắp xếp, ông ấy muốn rèn luyện tính tình của con, con cũng nên nhường ông ấy một chút, hai cha con đừng lúc nào cũng đối đầu nhau.”

So với những dự án kích thích mà Mạnh Phạn Xuyên yêu thích, công việc hậu trường chiếm phần lớn hoạt động của công ty truyền thông này đúng thật có phần khô khan và tẻ nhạt.

Mạnh Phạn Xuyên khịt mũi cười khẩy: “Trẻ con nhà người ta thì thôi đi, đến lượt tôi còn phải nhường ông ấy à.”

Tay đút túi quần, anh vừa đi vừa lơ đãng liếc nhìn những bức ảnh treo trên tường, cho đến khi cùng Ôn Huệ bước đến quầy thư ký. Cô thư ký nhất thời không kịp phản ứng, kinh ngạc chớp mắt, gần như không tin vào mắt mình: “…… Mạnh, Mạnh thiếu gia?”

Mạnh Phạn Xuyên đi thẳng đến phía trước, chẳng mảy may để ý đến sự kinh ngạc của cô ấy.

Trong lúc luống cuống tay chân thông báo tin Mạnh nhị thiếu đã có mặt tại công ty, để tranh thủ thêm thời gian cho các đồng nghiệp chuẩn bị, cô thư ký vội vã gọi anh lại: “Mạnh thiếu gia, vừa rồi có một cô gái đến tìm ngài!”

Mạnh Phạn Xuyên lập tức dừng bước, ngoảnh đầu lại: “Tìm tôi?”

Sau khoảnh khắc bị vẻ đẹp của Sầm Trăn làm cho ngẩn người, mất đi năng lực suy nghĩ ngắn ngủi, cô thư ký nay đã kịp lấy lại tỉnh táo. Cô hiểu rõ chuyện tiết lộ hành tung của ông chủ tuyệt đối không thể xem nhẹ, liền cẩn thận giữ đúng bổn phận, chỉ thuật lại: “Đúng vậy, cô ấy nói là bạn của ngài, làm rơi điện thoại, không còn cách nào liên lạc với ngài.”

Nói xong, cô đưa ra tờ giấy ghi chú có viết một dãy số: “Đây là cách liên lạc của cô ấy.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play