Thời tiết Thượng Hải thay đổi thất thường, buổi sáng còn nắng vàng rực rỡ, buổi chiều đã nổi gió, mây đen cuồn cuộn kéo đến, cả thành phố như bị phủ kín trong một lớp tối tăm nặng nề.
Tâm trạng của Sầm Trăn lúc này cũng chẳng khác gì tiết trời ngoài kia.
“Ngại quá, đạo diễn cảm thấy hình tượng của cô không phù hợp với nhân vật này cho lắm, hẹn lần sau hợp tác vậy.”
Lúc nhận được cuộc điện thoại này, Sầm Trăn đang đứng trước cổng phim trường Tùng Giang chờ Tống Vọng. Sau khi thản nhiên đáp lại một câu “Cảm ơn anh”, cô cụp mắt nhìn màn hình điện thoại.
Thời gian đã trễ mười lăm phút so với giờ hẹn với Tống Vọng, vậy mà người vẫn chưa thấy đâu.
Sầm Trăn định nhắn một tin hỏi thử, nhưng điện thoại lại hiện cảnh báo pin yếu – chỉ còn dưới 10%.
Trời âm u, thử vai thất bại, chờ mãi chẳng thấy người đến – lúc này ngay cả cái điện thoại cũng bắt đầu “giở chứng”.
Mọi chuyện khiến người ta phiền lòng như thể đồng loạt ập đến.
Biết xe của Tống Vọng không có cáp sạc, Sầm Trăn bất đắc dĩ hít sâu một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cách đó chừng hai mươi mét có một cửa hàng tiện lợi, bên ngoài để sẵn sạc công cộng.
Xem ra vận may cũng chưa tệ đến mức tận cùng.
Sầm Trăn xuống xe, quét mã thuê cục sạc, lúc đang định quay lại xe để sạc thì bị một giọng nam gọi lại.
“Sầm Trăn?”
Sầm Trăn ngẩng đầu, vừa nhìn thấy người đối diện, câu “Vận may cũng không đến nỗi nào” trong lòng liền bị cô nuốt ngược lại.
Bởi vì ——
Mức độ xui xẻo khi gặp phải người này, có thể sánh ngang với chuyện bước ra khỏi nhà đã giẫm trúng phân chó.
Thẩm Trạch Sinh — người đầu tư nổi tiếng trong giới — tuy đã ngoài bốn mươi, nhưng phong độ vẫn không suy giảm. Nhờ có tiền, lại đầu tư nhiều dự án phim mỗi năm, ông ta luôn là đối tượng mà các nghệ sĩ thi nhau tranh giành làm quen, nịnh bợ.
Người đàn ông mặc âu phục rất chỉnh tề, dáng vẻ nhàn nhã đứng đó, hỏi cô: “Sao thế, đi thử vai à?”
Thực ra, Sầm Trăn và Thẩm Trạch Sinh mới chỉ gặp nhau vài lần.
Nhưng chỉ với vài lần ngắn ngủi đó, cô cũng đã bị ông ta kết luận bằng một câu: “Không biết điều.”
Sầm Trăn dời mắt sang chỗ khác, không để tâm đến ánh mắt ông ta, thản nhiên nói: “Tôi đi ngang qua.”
Thẩm Trạch Sinh không tin lời cô. Nơi này là phim trường lớn nhất Thượng Hải, một tân binh vừa tốt nghiệp Học viện Điện ảnh như cô mà bảo là “đi ngang qua”?
Chỉ mạnh miệng mà thôi.
Thẩm Trạch Sinh nhếch môi, nụ cười vừa cao ngạo vừa khinh miệt, ánh mắt từ trên xuống dưới đảo qua người cô, rồi hơi nheo lại: “Hà tất phải như vậy.”
Ông ta hạ thấp giọng: “Lời tôi nói lúc trước vẫn còn hiệu lực. Khi nào em nghĩ thông suốt, có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Tuy Sầm Trăn từng từ chối khiến ông ta rất khó chịu, nhưng Thẩm Trạch Sinh cũng phải thừa nhận—chỉ cần nhìn thấy cô, chỉ cần cô đứng ở nơi đó, cái gọi là “không biết điều” của cô, liền biến thành đoá hồng kiêu ngạo đầy sắc hương.
Càng không dễ thuần phục, lại càng khơi dậy ham muốn chinh phục trong ông ta.
Sầm Trăn xinh đẹp đến mức khiến một người từng trải qua vô số “bụi hoa” như Thẩm Trạch Sinh cũng phải ngẩn người vài giây. Cô không thuộc kiểu truyền thống với mắt to mũi cao, nhưng lại có một nét quyến rũ khó quên ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Bề ngoài như bình lặng mềm mại, không mang chút công kích, nhưng ai từng tiếp cận mới biết—đôi mắt ấy mê hoặc đến nhường nào.
Khí chất của cô hiếm thấy trong cả giới giải trí, nằm giữa lạnh nhạt và rực rỡ, vừa gần vừa xa, đẹp đến không có lối thoát.
Về công việc, Thẩm Trạch Sinh biết gương mặt màn ảnh đỉnh cao như cô sẽ giúp mình kiếm được không ít tiền.
Về tư, đây là lần đầu tiên ông ta—một người quen được tôn sùng và chiều chuộng—chủ động “theo đuổi” một người phụ nữ.
Ông ta từng đưa ra điều kiện trao đổi xa xỉ cho Sầm Trăn: vai nữ chính, tiền tiêu vặt mỗi tháng nhiều không đếm xuể, còn có cả căn hộ tầng cao trung tâm thành phố.
Xét về lợi ích, đây rõ ràng là một cuộc giao dịch đôi bên cùng có lợi.
Nhưng Sầm Trăn chẳng buồn suy nghĩ, thẳng thừng từ chối ông ta.
Hôm nay, ông ta lại lặp lại lời cũ—
“Vậy tôi cũng chỉ có thể trả lời Thẩm tiên sinh một lần nữa.” Sầm Trăn lễ phép mỉm cười, “Tôi không có hứng thú. Trước kia không, sau này cũng vậy.”
Thẩm Trạch Sinh sớm đã quen với những đoá hoa có gai. Muốn hái được hoa, phải kiên nhẫn. Ông ta cúi đầu, khẽ cười, chỉnh lại cà vạt rồi đi vào khách sạn.
“Không sao, em rồi sẽ nghĩ thông thôi.”
Sầm Trăn hiểu rõ ẩn ý trong câu đó.
Thẩm Trạch Sinh là người thế nào, bao nhiêu nữ minh tinh còn tranh nhau nịnh bợ lấy lòng, vậy mà riêng Sầm Trăn lại hết lần này đến lần khác không chịu nể mặt ông ta.
Thành ra tốt nghiệp đã gần nửa năm, cô đã thử vai ở không ít đoàn phim, vậy mà chẳng có ai chịu dùng cô cả.
Một bên là nhà sản xuất lớn, một bên là tân binh nhỏ, ai cũng biết nên chọn thế nào cho “phải lẽ”.
Thế nhưng Sầm Trăn lại cứ không tin, giới giải trí này, Thẩm Trạch Sinh có thể thực sự một tay che trời?
Cô quay lại xe ngồi đợi một lúc, cuối cùng Tống Vọng cũng nhắn tin tới:
“Xong việc rồi, em đến bãi đỗ xe đợi anh, cẩn thận một chút, đừng để ai nhìn thấy.”
Tống Vọng là bạn học đại học của Sầm Trăn, cũng là bạn trai mới quen chưa đến nửa năm của cô.
Hoặc nói đúng hơn, từ vụng trộm còn phù hợp để gọi mối quan hệ hiện tại của hai người hơn — dù gì thì trên đời này cũng hiếm có cặp đôi nào đến gặp nhau cũng phải lén lút như vậy.
Đầu năm nay, Tống Vọng nhờ một bộ phim chiếu mạng mà vụt sáng, nhân cơ hội “rèn sắt khi còn nóng” nhận thêm một loạt công việc, cứ như một đêm đã chen chân vào trung tâm giới giải trí, bận đến mức đầu tắt mặt tối.
Đang vào giai đoạn thăng tiến sự nghiệp, Sầm Trăn cũng hiểu cho sự cẩn trọng của Tống Vọng. Cô lái xe vào bãi đỗ xe, chờ một lát, cuối cùng thấy Tống Vọng bước ra từ thang máy.
“Không ai thấy em đấy chứ?” Tống Vọng lên xe rồi liền cảnh giác hỏi.
Đối với một cặp đôi đã gần một tháng không gặp mà câu đầu tiên lại là như vậy, Sầm Trăn tức thì cạn lời:
“Nếu anh sợ bị người ta phát hiện như vậy thì việc gì còn bảo em đến đây?”
“Anh sợ gì chứ.” Tống Vọng vội vàng trấn an, “Anh chẳng qua là muốn bảo vệ tốt cho em thôi.”
Sầm Trăn không muốn vì một câu nói tính toán thiệt hơn mà gây chuyện, cô khởi động xe, chủ động chuyển đề tài:
“Buổi thử vai thế nào?”
“Cũng tạm, đợi kết quả thôi.” Tống Vọng uống ngụm nước rồi nói tiếp:
“À đúng rồi, vừa nãy Thẩm Trạch Sinh cũng có mặt, lúc đó anh mới biết thì ra ông ta là nhà đầu tư cho bộ phim này. Quản lý bảo anh nên giữ chút quan hệ với ông ta, có gì cũng dễ bề xoay xở.”
“……” Lại là ông ta.
Giới giải trí này thật sự nói lớn cũng không lớn, Thẩm Trạch Sinh mỗi năm đầu tư không biết bao nhiêu phim, có chút dây mơ rễ má cũng chẳng lạ gì.
Chỉ là… cũng đen đủi thật.
“Còn em thì sao? Vai mấy hôm trước thử thế nào?” Tống Vọng thuận miệng hỏi.
“Bị từ chối rồi.” Giọng Sầm Trăn vẫn bình tĩnh như cũ.
Tống Vọng quay đầu liếc nhìn cô một cái, định nói gì đó lại thôi, cuối cùng cũng không lên tiếng nữa.
Thật ra, bản thân Tống Vọng cũng không hiểu nổi — cô gái từng được muôn người nâng niu hồi còn học đại học, được thầy cô và bạn bè đều công nhận là sẽ sớm nổi danh, sao vừa tốt nghiệp chưa bao lâu đã đến mức đến cả vai tuyến 18 cũng không nhận nổi?
Chẳng lẽ đây là ý nói, trong vòng quan hệ này không có ai là "quý nhân số đỏ" hay sao?
Tống Vọng không tiếp tục bàn thêm, anh ta chọn một địa điểm trên bản đồ dẫn đường rồi nói:
“Đi với anh đến chỗ này một chuyến.”
Chỗ Tống Vọng muốn đến là một cửa hàng thuộc nhãn hiệu Âu phục cao cấp nổi tiếng toàn cầu đến từ nước Ý, chuyên về đặt may theo yêu cầu, nghe nói từng phục vụ cả hoàng tộc lẫn chính khách quốc tế. Giá cả thì cực kỳ xa xỉ, không cho thuê đồ mẫu, cũng không dùng người phát ngôn, chỉ dựa vào kỹ nghệ truyền đời hàng trăm năm và dịch vụ quý tộc đỉnh cao để giữ vững danh tiếng.
“Là để tham dự sự kiện gì à?” Sầm Trăn hỏi.
Tống Vọng gật đầu:
“Nhị công tử nhà họ Mạnh tới Thượng Hải, tối mai tổ chức tiệc riêng ở Hoa Công Quán. Anh Lĩnh vất vả lắm mới xin được cho anh một suất, anh không thể làm anh ấy mất mặt.”
Sầm Trăn thoáng thấy lạ:
“Mạnh gia nào vậy?”
“Ngoài cái Mạnh gia ở Bắc Thành ra thì còn Mạnh gia nào nữa?” Tống Vọng tặc lưỡi, “Trong lớp chúng ta chắc chỉ có mình em là dốt đặc cán mai với mấy hào môn này thôi.”
Sầm Trăn và Tống Vọng cùng học bốn năm ở Học viện Điện ảnh Bắc Thành, tốt nghiệp rồi mới chuyển đến Thượng Hải phát triển.
Sau khi Tống Vọng nhắc nhở, Sầm Trăn mới mơ hồ có chút ấn tượng.
Ở khu 49 có rất nhiều nhà giàu, mấy ông chủ tài sản trăm triệu nhiều như mè đen rắc bánh, đếm không xuể, nhưng nếu xét về tầm ảnh hưởng, thì nhà họ Mạnh chính là một tồn tại không thể dùng từ “mạnh” để miêu tả nữa rồi.
Gia tộc khổng lồ, chi nhánh trải rộng, trong cả giới chính trị và thương mại đều có vị trí thần bí.
Là kiểu quý tộc thật sự.
Sầm Trăn mơ hồ nhớ tới lần đầu gặp Thẩm Trạch Sinh, người kia nói giọng giả Bắc Kinh đặc sệt, khoe mẽ:
“Trong cái vòng Bắc Thành này, chẳng ai mà tôi không quen biết. Mạnh gia nhị công tử mấy người từng gặp chưa? Bạn tôi đấy!”
Sầm Trăn đương nhiên chưa từng gặp qua.
Nhưng đã là bạn bè với Thẩm Trạch Sinh, chắc cũng một dạng mà thôi.
Nghĩ đến đây, Sầm Trăn không khỏi nhíu mày:
“Anh Lĩnh để anh đi làm gì?”
Tống Vọng lại ghé sát vào, giọng đầy vẻ hóng chuyện:
“Nghe nói vị thiếu gia này ở Bắc Thành làm ra chuyện gì đó chọc giận gia đình, bị đày đến Thượng Hải.”
“Mạnh gia tuy không đầu tư quá nhiều ở Thượng Hải, nhưng lại có liên hệ với chúng ta.”
“Em không biết à? Trung Quan chính là tập đoàn truyền thông trực thuộc Mạnh gia.”
Trung Quan Văn Hóa đặt trụ sở ở Thượng Hải, là thế lực có tiếng trong giới giải trí, phong cách làm việc cũng vô cùng đặc biệt.
Bọn họ không ký hợp đồng với nghệ sĩ, nhưng lại hợp tác lâu dài với các ngôi sao lớn, đài truyền hình, công ty truyền thông để cùng sản xuất các chương trình chất lượng cao, nội dung tích cực, hướng đến tương lai.
Nếu sau lưng có Mạnh gia chống lưng, vậy thì mọi chuyện đều dễ hiểu rồi.
“Nghe nói vị nhị công tử này sau khi bị đày tới đây sẽ tiếp quản Trung Quan, tranh thủ thiết lập quan hệ trước luôn là điều nên làm.” Tống Vọng lo lắng nói tiếp, “Đi dự tiệc riêng kiểu này, ít nhất cũng phải có bộ đồ ra hồn mới được.”
Sầm Trăn vừa lái xe vừa không mấy tán thành.
Tuy trong lòng không ủng hộ việc phán xét người khác qua vẻ ngoài, nhưng cô không thể không thừa nhận, trong giới xã giao xưa nay vẫn là “kính quần áo trước rồi mới kính con người”. Một bộ trang phục ra dáng, chính là danh thiếp cơ bản nhất của bọn họ.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại bên kia đường đối diện cửa hàng thương hiệu.
Hai bên tủ kính trưng bày các bộ vest mẫu tinh xảo, từng chi tiết nhỏ thể hiện tay nghề thủ công điêu luyện, ở đâu cũng toát lên vẻ đẹp chuẩn mực của phong cách Âu phục cao cấp.
Tống Vọng chọn nơi này để chuẩn bị dự tiệc, đúng là đã có đầu tư.
Anh ta vẫn cẩn thận như trước, kéo khẩu trang lên cao rồi mới xuống xe:
“Anh vào trước, em đợi mười phút rồi hãy vào sau. Cứ nói là trợ lý của anh.”
Sầm Trăn cố gắng để mình quen với kiểu quan hệ xã giao như thế này:
“Được.”
Thấy Tống Vọng đã vào cửa hàng, Sầm Trăn liền lái xe tới bãi đỗ gần đó đậu xe, đợi thêm mười phút rồi mới đi bộ quay lại.
Ai ngờ, cánh cửa vốn đang mở khi nãy giờ đã treo bảng “Tạm ngưng phục vụ”. Sầm Trăn thấy lạ, thử đẩy cửa thì một nhân viên lập tức bước đến, lễ phép nói:
“Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi đang tạm thời dọn trống cửa hàng để tiếp khách, mong cô quay lại sau.”
Dọn trống cửa hàng?
Sầm Trăn theo bản năng nghĩ tới yêu cầu của Tống Vọng. Dù sao dạo này anh ta đang gặp vận đỏ, có thể là có đặc quyền gì đó.
Cô liếc mắt một vòng nhưng không thấy bóng dáng Tống Vọng đâu, đành phải hỏi:
“Vị tiên sinh vừa mới vào đâu rồi?”
SA bị hỏi thì hơi khựng lại, một lần nữa đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Ngài là?”
Sầm Trăn: “... Tôi là trợ lý của anh ấy.”
Không đợi SA hỏi tiếp, Sầm Trăn nói luôn: “Tôi đã hẹn trước với anh ấy gặp nhau ở chỗ này.”
Khí chất nổi bật của Sầm Trăn khiến SA gần như không có nghi ngờ gì lời cô nói, nhưng đối phương vẫn lịch sự đưa cho cô một chai nước, “Mời ngài chờ một lát.”
Có lẽ là đi xác nhận với Tống Vọng, lúc trở về, SA đã nở nụ cười, “Ngài ấy đang ở phòng thử đồ, mời ngài theo tôi.”
Quả nhiên là thương hiệu lớn, làm việc kín kẽ không sơ hở, vừa bảo vệ sự riêng tư của khách hàng, lại cũng không làm chậm trễ vị “trợ lý” này của khách.
SA dẫn Sầm Trăn lên tầng hai, đến cửa phòng thì tự giác dừng lại, nói: “Nếu có yêu cầu gì, xin cứ gọi chúng tôi bất cứ lúc nào.”
“Cảm ơn.”
Nói là phòng thử đồ, nhưng trên biển tên cửa lại ghi rõ VIP ROOM, Sầm Trăn vừa kinh ngạc Tống Vọng từ khi nào đã tiêu xài ở cửa hàng đẳng cấp thế này đến mức thành VIP, vừa đưa tay đẩy cửa bước vào.
Không gian trong phòng rộng vượt quá tưởng tượng, so với phòng thử đồ càng giống một phòng khách riêng tư kết hợp khu trưng bày sản phẩm cao cấp.
Ngay lối vào là một góc trưng bày hoa nghệ mang đậm chất nghệ thuật, không xa có bàn pha lê bày trái cây, champagne và đồ ngọt. Phía trong là các giá treo đầy những bộ vest đủ màu sắc, khu phối phụ kiện trưng bày đồng hồ, cà vạt, kẹp cổ áo... với nhiều phong cách khác nhau. Các stylist sẽ dựa theo màu sắc bộ vest trong tay để lựa chọn phụ kiện phù hợp.
Còn “Tống Vọng” thì quay lưng về phía Sầm Trăn, đứng giữa một nhóm người, trên người đã thay bộ vest đen.
Người đàn ông đứng đó lưng thẳng tắp, eo gọn chắc khỏe, vóc dáng như thể sinh ra để làm người mẫu treo áo, chiếc vest đắt tiền ôm sát cơ thể một cách hoàn hảo.
Ánh mắt lướt đến bóng lưng ấy trong một khoảnh khắc, Sầm Trăn đột nhiên hơi hoảng hốt ——
Đây... là Tống Vọng?
Tuy rằng chiều cao có vẻ không sai biệt là bao, nhưng khí chất toát ra từ người trước mặt lại có chút xa lạ.
“Tống Vọng” đang bị mấy người vây quanh, Sầm Trăn chỉ nhìn thấy bóng dáng, đứng trong căn phòng nhộn nhịp, trong lòng đang phân vân có phải chỉ vì đã một tháng không gặp nên sinh ra cảm giác mới lạ, thì một SA bưng khay phụ kiện đi tới, nói:
“Ngài ấy vừa bảo, chờ ngài đến để giúp chọn một món.”
Sầm Trăn cúi mắt nhìn xuống, trên khay nhung tơ cao cấp là một chiếc ghim cài áo bằng vàng cổ đính đá quý, và một chiếc kẹp cà vạt bằng kim loại.
Chiếc ghim cài áo không lớn, nhưng chế tác vô cùng tinh xảo, đặc biệt là đường nét uốn cong và viên ngọc bích đính trên tạo nên hiệu ứng lấp lánh như một dải ngân hà thu nhỏ, nổi bật chói mắt.
Còn kẹp cà vạt thì thiết kế đơn giản mà tinh tế, thanh lịch trang nhã, vừa nhìn đã biết là món phụ kiện tối ưu cho các buổi giao tiếp công việc.
Sầm Trăn cảm thấy Tống Vọng có lẽ hợp với kẹp cà vạt hơn, nhưng sau khi ngừng lại suy nghĩ, cô lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng kia, cảm thấy hôm nay Tống Vọng dường như có gì đó…
Nhiều hơn một phần sắc bén khó nói thành lời.
“Ghim cài áo đi.”
Sầm Trăn dựa theo cảm giác để đưa ra lựa chọn.
SA cười gật đầu, bưng khay phối phụ kiện trong tay đi đến trước mặt người đàn ông, nói: “Trợ lý của ngài chọn cho ngài là cái kim cài áo này.”
Lời vừa dứt, trong phòng lập tức có mấy người theo bản năng xoay đầu lại, ánh mắt đồng loạt rơi lên người Sầm Trăn – “trợ lý” không biết đã vào phòng từ lúc nào.
Người đàn ông đang bị vây quanh cũng thong thả quay đầu.
Ánh mắt anh hơi nâng, một luồng áp lực vô hình theo đó mà lan tỏa, xuyên qua tầng tầng lớp lớp bóng người, trực tiếp nhìn về phía Sầm Trăn.
Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, tim Sầm Trăn giật mạnh một cái, đầu óc tức khắc trở nên trống rỗng.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen thiên về xu hướng cảm xúc mạnh mẽ, kết hợp với quần dài đồng màu, vóc dáng cao ráo đến mức như thể cố ý để lộ từng đường nét. Nếu nói là người mẫu được mời đến triển lãm cũng không quá lời. Có lẽ vẫn chưa chọn được chiếc nơ thích hợp, cổ áo sơ mi anh hơi mở rộng, mơ hồ để lộ xương quai xanh, trông có vẻ lười biếng hơn vài phần, lại toát lên cảm giác hờ hững và hơi chút xa cách.
Bầu không khí trong giây lát trở nên yên tĩnh lạ thường vì cái nhìn của hai người.
Anh không dời mắt, mà Sầm Trăn cũng chẳng rõ vì sao lại không thể dời đi tầm mắt, mãi đến khi trong túi vang lên tiếng điện thoại, cô mới như bị kéo khỏi dòng cảm xúc mơ hồ ấy, bừng tỉnh.
Anh không phải Tống Vọng.
… Vậy anh là ai?