Người đàn ông đột nhiên xuất hiện khiến Sầm Trăn hoảng hốt, đến khi nhìn rõ gương mặt anh, cô càng trực tiếp sững người.
Dù chỉ lướt qua một lần, cô vẫn lập tức nhận ra — người đàn ông trước mắt chính là kẻ cô đã nhìn thấy hôm qua ở cửa hàng vest.
Anh mặc đúng bộ âu phục cao cấp thử trong phòng thay đồ ngày hôm qua, toàn thân đen tuyền, dựa vào tường như chẳng mấy để tâm, toát lên vẻ kiêu ngạo cùng tự phụ một cách lười nhác.
Nhưng thực ra, điều khiến Sầm Trăn nhận ra anh đầu tiên lại là chiếc ghim cài áo trước ngực.
Ánh xanh biển lấp lánh, từng sợi ánh sáng đan xen như tinh tú chớp động, dưới bóng đêm nổi bật đến sắc bén.
Sầm Trăn không biết vì sao lại tình cờ gặp anh ở nơi này, nhưng cô cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, lập tức thu lại nụ cười vừa rồi.
“Xin lỗi, tôi không biết ở đây còn có người.”
Nói xong, cô liền định rời đi, nhưng Mạnh Phạn Xuyên lại gọi cô lại:
“Em đi đâu?”
Chuyện gặp mặt ngày hôm qua căn bản không thể coi là quen biết. Sầm Trăn lạnh nhạt nhìn anh một cái:
“Tiên sinh, hình như tôi không quen biết anh.”
Ngụ ý là — tôi đi đâu, liên quan gì đến anh?
“Không quen thật.” Mạnh Phạn Xuyên dập điếu thuốc trong tay, giọng điệu nhàn nhạt:
“Nhưng đã ghi tên anh là bạn nam của em để vào tiệc, thì anh phải dự tiệc thế nào bây giờ?”
Gió thổi qua ban công, mang theo chút hương hoa.
Sầm Trăn ngẩn ra mấy giây, hai chữ “tên anh” khiến cô lập tức hiểu ra. Liên hệ với việc lúc trước mình đột nhiên được cho vào, cô lập tức đoán được căn nguyên sự việc.
Cô kinh ngạc hỏi:
“Là anh… là anh cho tôi vào?”
Mạnh Phạn Xuyên không trả lời, nhưng nét mặt lại rõ ràng như ngầm thừa nhận.
Thực ra, Sầm Trăn đáng lý phải sớm nghĩ đến chuyện này.
Tống Vọng đã có bạn nữ, còn chuẩn bị sẵn sàng cả chuyện cô đi ăn cùng trợ lý, thì làm sao có thể bận tâm đến việc cô đứng dưới lầu có vào được hay không?
Nhưng điều mà Sầm Trăn không hiểu chính là ——
Đáy mắt cô hiện lên vài phần cảnh giác:
“Anh giúp tôi... là vì cái gì?”
“Vì cái gì à?” Mạnh Phạn Xuyên khẽ cười, cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó, rồi thuận miệng buông một câu:
“Chắc là vì làm việc thiện giúp người chăng?”
… Đây mà cũng gọi là lý do sao?
Sầm Trăn khẽ nhíu mày, đang suy nghĩ xem nên ứng phó thế nào với loại “thiện ý không lý do” này của đối phương, thì thấy Mạnh Phạn Xuyên nghiêng đầu nhìn ra phía khác, nói thêm một câu có vẻ tùy ý:
“Dù sao cũng từng gặp mặt một lần.”
Cứ tưởng anh đang nói đến cuộc chạm mặt ngày hôm qua ở tiệm vest, sự cảnh giác và bất an trong lòng Sầm Trăn cũng dịu xuống phần nào.
So với một người lạ vô duyên vô cớ giúp mình, thì nói là từng gặp qua một lần vẫn có vẻ hợp lý hơn chút.
“Cảm ơn anh đã giúp.” Cô mở miệng, “Nhưng tôi—”
Câu từ chối đã đến bên môi, Sầm Trăn bỗng dưng khựng lại.
Khoan đã, cô tại sao phải từ chối?
Cô đã nghiêm túc chuẩn bị cho buổi tiệc này, ăn mặc trang trọng, lộng lẫy mà đến. Vậy thì tại sao lại phải vì một sai lầm của Tống Vọng mà rút lui trong chật vật?
Tống Vọng có thể đi cùng bạn nữ, thì cô tại sao lại không thể... đi cùng một người đàn ông trông cũng không tệ cho lắm?
Như vậy mới là công bằng, đúng không?
“Ý tôi là…” Trong vài giây ngắn ngủi, Sầm Trăn dứt khoát mặc kệ sự mạo hiểm của bản thân, cô hít sâu một hơi, sau đó chủ động vươn tay về phía người đàn ông kia:
“Chúng ta có thể đi được chưa?”
Ánh mắt Mạnh Phạn Xuyên hiện lên chút ngạc nhiên.
Thực ra anh cũng chẳng ôm kỳ vọng gì.
Lúc lên lầu, thấy cô bị chặn ngoài cửa thì thuận miệng giúp một câu. Vừa rồi nói cũng chỉ là thuận miệng nói chơi, ai ngờ cô lại—…
Cô như trở nên táo bạo hơn. Tuy rằng bàn tay đưa ra vẫn còn có chút vụng về, lúng túng.
Mạnh Phạn Xuyên khẽ cười, đứng thẳng người, đưa khuỷu tay về phía cô.
Sầm Trăn cố tỏ ra bình tĩnh khoác lấy cánh tay anh.
Hai người vốn không hề có sự chuẩn bị trước, vậy mà lúc này, bóng dáng cùng sánh vai bước đi lại trông có vẻ rất xứng đôi.
Sầm Trăn phải thừa nhận, cô hơi hồi hộp.
Cùng một người đàn ông xa lạ, đi tham dự một buổi tiệc toàn những nhân vật nổi tiếng, nghe thế nào cũng thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Tôi lần đầu tiên làm bạn nưf, của người khác đấy.”
Trên đường lên tầng ba, Sầm Trăn vừa đi vừa nói.
Ý cô là muốn nói rõ với Mạnh Phạn Xuyên rằng mình hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào trong mấy chuyện này.
Không ngờ người kia lại trả lời một câu:
“Ồ? Anh vinh hạnh thế sao?”
Không nghĩ đến anh lại đáp lại như vậy, Sầm Trăn hơi ngẩn ra, khóe miệng bất giác cong lên — bị chọc cười.
Bầu không khí xa lạ giữa hai người cũng vì thế mà trở nên nhẹ nhàng hơn không ít.
Sầm Trăn bước từng bậc cầu thang, thuận miệng hỏi:
“Anh cũng là khách mời của cái vị Mạnh nhị công tử kia sao?”
“Em quen anh ta?” Vừa hỏi xong, Mạnh Phạn Xuyên đã thấy câu này thật thừa thãi.
Quả nhiên, Sầm Trăn lắc đầu:
“Không quen.”
“Vậy,” Mạnh Phạn Xuyên hơi nhướng mày, gần như không ai nhận ra, “Em đến đây là vì anh ta?”
Tất nhiên là không rồi.
Nhưng chuyện ban nãy thì không tính, còn bây giờ…
“Coi như vậy đi.” Sầm Trăn biết trong lời mình có vài phần hờn dỗi, nhưng với một người xa lạ chẳng rõ đầu đuôi, cho dù có phát tiết cũng chẳng sao cả.
Cô mặt không biểu cảm bước đi vài bước, khẽ nói: “Người đến đây hôm nay, chẳng phải đều là muốn làm quen, kết giao với thiếu gia nhà họ Mạnh sao.”
Dừng một chút, Sầm Trăn ngoảnh đầu nhìn lại, ánh mắt xinh đẹp hiện rõ vẻ tỉnh táo, “Chẳng lẽ anh không phải?”
Mạnh Phạn Xuyên sánh vai đi cùng cô, khóe môi lướt qua một tia ý cười nhàn nhạt, không nói thêm gì nữa.
_
Trong phòng yến tiệc tầng ba, bữa tối vốn dự kiến bắt đầu lúc 7 giờ đã bị hoãn lại năm phút.
Nhân vật chính được đồn đoán là khách quý trong truyền thuyết vẫn chậm chạp chưa xuất hiện, giữa sân tiệc, một đám người tay cầm ly champagne, nhìn như đang tụ tập trò chuyện sôi nổi, kỳ thực ánh mắt đều thi thoảng liếc về phía cánh cổng lớn, mong rằng có thể là người đầu tiên nhìn thấy chàng trai trẻ bước vào.
Cũng có người thì thầm bàn tán ——
“Không lẽ thật sự không đến?”
“Ai mà biết được, tính anh ta xưa nay vốn chẳng theo lẽ thường, không đến cũng là chuyện dễ hiểu.”
“Ngay cả Hoa lão gia mà cũng không nể mặt sao?”
“Hừ, hình như đến rồi ——”
Theo lời nhắc của một người mắt tinh, ánh mắt mọi người lập tức đồng loạt đổ dồn về phía cửa lớn.
Tầng ba nơi này vốn là phòng khiêu vũ thời trẻ của lão phu nhân nhà họ Hoa, toàn bộ sàn nhà lát gỗ bưởi hình xương cá, trần nhà lắp đèn chùm và quạt kiểu Pháp mang phong cách trung cổ. Cánh cửa hình vòm cung vừa được kéo ra trong chớp mắt, ánh đèn tông màu ấm rọi xuống hai người bước vào, tựa như khung hình gây chấn động cuối cùng của một bộ phim điện ảnh cổ điển.
Một nam thanh niên tuấn tú, khí chất quý phái. Bên cạnh là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp rực rỡ.
Thật sự khiến người ta không thể rời mắt.
Sầm Trăn là lần đầu tiên tham gia một buổi tiệc như thế này, trong tưởng tượng vốn cho rằng mình sẽ bị hòa lẫn giữa đám đông hiếu kỳ kia, không ngờ vừa bước vào lại lập tức trở thành tiêu điểm toàn trường.
Cô thẳng lưng, bờ vai trắng ngần hơi căng ra, lặng lẽ siết chặt tay Mạnh Phạn Xuyên, nhỏ giọng hỏi:
“Tại sao ai cũng đang nhìn chúng ta vậy?”
Mạnh Phạn Xuyên hơi cúi đầu, thong thả nói bên tai cô:
“Chúng ta đến muộn.”
Giọng nói trầm thấp, như có dòng điện mảnh lướt qua tóc, lan đến gương mặt Sầm Trăn khiến nó hơi nóng lên.
Cô mất tự nhiên mà lùi ra một chút, âm thầm nghĩ: tiệc của giới thượng lưu thật kỳ quái, đến muộn thì bị người ta dùng ánh mắt công khai xét tội như vậy sao?
Lúc đi qua đám người, Sầm Trăn bất ngờ nhìn thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của Tống Vọng.
Anh ta đứng ở vị trí khá xa, tay cầm một ly champagne, trên khóe miệng còn sót lại nụ cười chưa kịp thu hồi khi đang trò chuyện cùng người khác, giờ phút này cả người như sững sờ đứng đó.
Sầm Trăn chỉ lướt qua anh ta bằng ánh mắt rất nhạt, như thể chưa từng thấy gì, đúng lúc đó một giọng nói vang lên bên tai cô:
“Phạn Xuyên?”
Một người đàn ông mặc vest trắng bước đến, áo sơ mi được thắt nút kiểu Windsor thanh lịch, nụ cười dịu dàng:
“Tưởng cậu không đến nữa cơ.”
Sầm Trăn thầm nghĩ trong lòng: À, thì ra anh ta tên là Phạn Xuyên?
Người đến là Hoa Tuân, là hậu bối trẻ tuổi nhất của Hoa gia, cũng bằng tuổi với Mạnh Phạn Xuyên.
Mạnh Phạn Xuyên liếc nhìn bộ dáng "bạch mã hoàng tử" của đối phương, bật cười:
“Ăn mặc thế này, định đi xem mắt à?”
Hai người quan hệ thân thiết, Hoa Tuân bật cười:
“Làm sao cậu biết được chứ?”
Nói xong ánh mắt lập tức dừng lại trên người Sầm Trăn, đùa vui:
“Mỹ nữ này là đi xem mắt à?”
Sầm Trăn: “……”
Mạnh Phạn Xuyên không tiếp lời, đuôi mắt nhàn nhạt đầy lười biếng liếc qua, đủ để khiến Hoa Tuân hiểu rằng câu vừa rồi không nên đùa thêm nữa.
Hoa Tuân vội vàng thu lại vẻ tinh nghịch, đổi sang phong thái lịch thiệp:
“Xin chào, tôi là Hoa Tuân, bạn của Phạn Xuyên.”
Sầm Trăn bị lôi vào cuộc giới thiệu:
“Chào anh, tôi là Sầm Trăn.”
“Hân hạnh, hân hạnh.”
“……”
Sầm Trăn chỉ cố gắng giữ bình tĩnh trong khoảnh khắc này, nhưng liên tục đối mặt hai người đàn ông xa lạ khiến cô càng thấy mất tự nhiên.
Cô khẽ rút tay ra khỏi tay Mạnh Phạn Xuyên, nói nhỏ:
“Các anh cứ nói chuyện, tôi sang kia uống chút gì đó.”
Không đợi Mạnh Phạn Xuyên lên tiếng, cô đã tự mình kết thúc vai diễn “bạn gái tạm thời”.
Sầm Trăn hướng về phía quầy đồ uống, vô tình lại trông thấy Tống Vọng ở hướng đối diện.
Anh ta đang đứng cùng một tiền bối, trên mặt đã khôi phục nụ cười, chào hỏi, cụng ly với khách khứa, toàn thân toát ra sự khéo léo lịch thiệp khiến Sầm Trăn cảm thấy xa lạ.
Cô định lấy một ly champagne ở góc bàn rồi đứng yên tại đó, như một người ngoài cuộc, lặng lẽ nhìn khung cảnh xa hoa có phần không chân thực dưới ánh đèn rực rỡ này.
Mấy người phụ nữ tay cầm ly rượu tiến đến khu ăn uống, vừa chọn món ngọt, vừa hào hứng trò chuyện:
“…… Không ngờ người thật lại đẹp trai đến vậy.”
“Hai anh em nhà họ đều xuất chúng, chỉ tiếc anh cả đã kết hôn, còn cậu hai thì… nghe nói rất biết chơi bời.”
“Thấy cái ghim cài áo của anh ta chưa? Hàng cao cấp của hrgri đấy, tôi mới hỏi giá cách đây không lâu, không rẻ chút nào.”
“Nhà họ Mạnh là old money, một cái ghim áo thì nhằm nhò gì.”
“Ơ? Không phải là old power à? Ai nói với bà thế?”
“Thật hay giả vậy, tôi chưa từng nghe tới đâu.”
Những lời bàn tán nhốn nháo vang lên, Sầm Trăn chỉ nghe loáng thoáng nhưng cũng không mấy để tâm. Cô cúi đầu uống rượu, cho đến khi một giọng nói đột ngột vang lên sát bên cạnh:
“Này, cô chắc chắn biết nhà họ rốt cuộc có lai lịch gì đúng không?”
Sầm Trăn sững người, ngẩng đầu lên liền thấy một cô gái tay cầm ly champagne đứng trước mặt, đuôi mắt cong lên như đang cười.
“Thôi nào, bà uống nhiều rồi đấy.” Trước khi Sầm Trăn kịp trả lời, đã có người kéo cô gái kia đi, cả nhóm rời đi để lại cô đứng yên với vẻ mặt mơ hồ.
Cô đoán bọn họ đang nói đến “nhị thiếu gia nhà họ Mạnh”, nhưng vì sao lại cho rằng cô biết rõ bối cảnh nhà họ?
Cô đâu quen gì anh ta.
Sầm Trăn chỉ cho rằng cô gái kia uống say rồi hỏi nhầm người, cúi đầu uống cạn rượu trong ly, đang định ra ngoài tìm nơi hít thở thì Tống Vọng đã bước đến trước mặt.
Hai người đứng đối diện nhau giữa đám đông, không ai thấy có gì khác thường.
“Em làm sao mà vào được?” Tống Vọng hỏi.
Sầm Trăn cảm thấy giọng điệu ấy có phần châm chọc:
“Không phải anh mời em sao?”
Tống Vọng nghẹn lời, lắc ly rượu trong tay, hạ giọng:
“Xin lỗi, nhưng anh cũng đâu có cách nào khác.”
Sầm Trăn quay mặt đi, lạnh nhạt:
“Không ai ép anh, là anh tự chọn.”
Bốn năm theo đuổi Sầm Trăn, Tống Vọng thấy nhiều nhất chính là dáng vẻ lạnh nhạt, xa cách của cô, như một đóa hồng cao quý, xung quanh có không ít kẻ si mê. Mất nửa năm để đổi lấy một nụ cười của cô, giờ phút này lại quay về như ban đầu.
Anh ta đột nhiên cảm thấy bực bội, hạ giọng nói:
“Em làm vậy thì hơn gì anh? Em chẳng phải cũng ôm tay Mạnh Phạn Xuyên vào đây sao? Mấy người kia vừa rồi đưa danh thiếp, anh thấy em cũng nhận hết còn gì?”
Đúng là vừa nãy có vài người đến đưa danh thiếp cho Sầm Trăn, nhưng cô không thấy có gì bất thường. Dù sao cũng là xã giao cơ bản trong buổi tiệc, chẳng lẽ ngay cả phép lịch sự cũng không thể có?
Nhưng cô không muốn giải thích, nhíu mày lại:
“Mạnh…… Phạn Xuyên?”
Vừa nghe đến họ “Mạnh”, Sầm Trăn cảm thấy có gì đó không đúng.
Tống Vọng không hiểu vì sao cô lại bất ngờ như vậy:
“Sao thế, em cùng cậu hai nhà họ Mạnh vào đây, lại không biết tên người ta?”
Sầm Trăn: “……”
—— Cậu hai nhà họ Mạnh.
Mấy chữ này vang vọng trong đầu cô giữa khung cảnh ồn ào náo nhiệt, như tiếng sét đột ngột giáng xuống.
Không trách được vừa nãy mấy cô gái kia lại đến hỏi cô về Mạnh nhị thiếu, vì cô đi cùng anh bước vào nên đương nhiên họ cho rằng hai người quen biết.
Toàn bộ biểu cảm trên mặt Sầm Trăn cứng lại, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Hôm qua vô tình xông vào phòng thử đồ của anh, hôm nay lại mượn danh nghĩa anh để vào tiệc, còn từng nói là đến vì anh, muốn làm quen anh……
Sầm Trăn cảm thấy ngay cả hơi thở cũng rối loạn, theo bản năng nhìn quanh — nhưng không thấy bóng dáng Mạnh Phạn Xuyên đâu.
Không biết anh đã đi đâu.
Nhưng điều đó lại khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Cô đặt ly rượu xuống, nói nhanh với Tống Vọng:
“Em ra ngoài một lát.”
Sầm Trăn muốn dừng lại toàn bộ sự xấu hổ và lúng túng tại đây, tốt nhất là từ nay không bao giờ gặp lại vị thiếu gia thân phận tôn quý kia nữa. Cô lặng lẽ đi về phía cửa lớn, mới vừa lách qua vài khách mời, liền bị một thân ảnh màu đen chắn trước mặt.
“Uống một ly mà mất lâu vậy?”
“……” Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Giọng anh thản nhiên, nhưng tim cô lại bắt đầu đập loạn.
Sầm Trăn cố gắng giữ bình tĩnh, nói như không có gì:
“Xin lỗi, tôi có chút việc, muốn về trước.”
Mạnh Phạn Xuyên nhìn đồng hồ trên cổ tay:
“Sớm vậy sao?”
“Ừm.”
“Được thôi. Nhưng…” Anh dừng một chút, bình thản nhắc nhở,
“Sầm tiểu thư hình như còn chưa hoàn thành việc gì thì phải?”
Cô sững người, bối rối ngẩng đầu:
“Việc gì?”
Người đàn ông tay cầm ly rượu, ánh mắt bình thản nhìn thẳng vào cô, rồi nhẹ nhàng cong khóe môi:
“Không phải Sầm tiểu thư từng nói ——
Muốn làm quen với anh một chút sao?”
Sầm Trăn: “……”