Tiếng chuông đột ngột vang lên, cắt ngang ánh nhìn đối diện giữa hai người.

Người đàn ông cụp mắt xuống, ánh mắt chỉ dừng lại thoáng qua trên khay phụ kiện, sau đó tùy ý cầm lấy chiếc kim cài áo đính đá quý, thản nhiên nói:

“Thật là trùng hợp.”

SA không hề phát hiện ra có gì bất thường, cười đáp lại:

“Vâng, ánh mắt của ngài và trợ lý đúng là giống nhau.”

Nhưng Sầm Trăn lại cảm thấy lời người đàn ông nói không đơn thuần chỉ là nói về chuyện hai người chọn trùng một chiếc kim cài áo, mà giống như đang nói về việc vừa rồi – bọn họ gặp nhau ở đây —— thật sự quá trùng hợp.

Có điều, rất có thể là cô suy nghĩ nhiều. Tuy không rõ cảm giác quen thuộc lạ lùng vừa rồi đến từ đâu, nhưng Sầm Trăn rất chắc chắn, cô chưa từng quen biết người đàn ông này, huống chi đối phương cũng rất nhanh đã thu lại ánh mắt, chỉ để lại cho cô một bóng lưng lạnh nhạt lướt qua.

“Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng.”

Lấy lại tinh thần, Sầm Trăn chủ động cúi người xin lỗi, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, rời khỏi gian phòng thử đồ xa hoa này.

Cả phòng nhất thời sững sờ, mãi đến khi cánh cửa được đóng lại, một vệ sĩ mặc âu phục chỉnh tề nhíu mày hỏi nhân viên SA trong phòng:

“Không phải đã nói rõ ràng rồi sao? Sao còn có người đi nhầm chỗ?”

Nhóm SA cũng đều ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể đổ mồ hôi xin lỗi rối rít, liền nghe thấy Mạnh Phạn Xuyên chậm rãi mở miệng:

“Không sao cả.”

Anh cúi đầu ngắm nghía chiếc kim cài áo, sau một lúc lâu bỗng nhàn nhạt hỏi: “Vậy ngoài ra các người còn tiếp đón ai?”

Sầm Trăn nói là đi nhầm, vậy trong cửa hàng tất nhiên còn có khách khác. SA lập tức thông qua tai nghe hỏi lại, nửa phút sau mới báo lại với Mạnh Phạn Xuyên: “Là một người tên Tống Vọng, một tiểu minh tinh. Nhưng khi ngài đến, đồng nghiệp phía trước đã sắp xếp cho cậu ta đợi tạm ở phòng nghỉ tầng dưới.”

Mạnh Phạn Xuyên không đáp, ánh mắt vẫn dừng lại trên chiếc kim cài áo, mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Mấy SA bên cạnh không đoán nổi anh đang nghĩ gì, nhìn nhau trao đổi ánh mắt, đang không biết nên làm thế nào thì cửa bị đẩy ra lần nữa.

“Tiểu minh tinh gì chứ?”

Người vừa bước vào là trợ lý chính thức của Mạnh Phạn Xuyên — Ôn Huệ.

Gọi là trợ lý có lẽ không đủ, Ôn Huệ là người Hồng Kông, năm đó mẹ của Mạnh Phạn Xuyên kết hôn rồi theo chồng về Bắc Thành, bà cũng theo sang, làm việc ở Mạnh gia hơn hai mươi năm, chuyện gì cũng xử lý đâu ra đấy. Ba anh em nhà họ Mạnh đều gọi bà một tiếng "Dì Huệ".

Vì vậy khi Mạnh Phạn Xuyên bị cha ép buộc đến Thượng Hải để “suy ngẫm”, trách nhiệm chăm sóc cậu nhị gia tính khí khó chiều này đương nhiên rơi lên người bà.

“Con đừng có lại dây dưa với mấy tiểu minh tinh gì gì đó nữa.” Ôn Huệ mặc váy công sở gọn gàng chỉnh tề, trông chẳng giống người đã trung niên chút nào, “Con biết ba con ghét nhất mấy chuyện như vậy.”

Mạnh Phạn Xuyên cởi áo khoác, tùy ý nới lỏng cổ áo sơ mi, cười nhạt: “Tôi làm gì mà ông ta từng thích?”

Ôn Huệ nghẹn lời, nhất thời không nói được gì.

Hai con trai nhà họ Mạnh, con cả Mạnh Thanh Hoài hơn Mạnh Phạn Xuyên bốn tuổi, đã có thể một mình đảm đương công việc ở Bắc Thành. Rõ ràng từ nhỏ được nuôi dạy giống nhau, nhưng càng lớn lại càng khác biệt về tính cách.

Mạnh Thanh Hoài như đúng cái tên của anh ta — mát lạnh như tuyết, khắc kỷ thủ lễ, điềm đạm chững chạc.

Còn Mạnh Phạn Xuyên so với anh trai thì lại thêm phần “du hí nhân gian”, chẳng mấy khi để tâm chuyện gì.

Từ nhỏ đã không phải đứa trẻ khiến người ta bớt lo, khi những đứa trẻ cùng tuổi còn đang chơi bùn đất, anh đã bắt đầu lái xe karting. Nếu không phải gia đình phản đối, năm mười tám tuổi anh đã đi thi đua xe chuyên nghiệp rồi. Sau đó khi du học nước ngoài, lại mê trượt tuyết, thậm chí còn đoạt được một cái cúp. Vất vả tốt nghiệp xong về nước vào tập đoàn, nhưng lại “không làm việc đàng hoàng”, chạy đi thành lập đội đua, đứng sau đầu tư vào giải đấu F1. Dù kiếm được không ít tiền, nhưng từng chuyện từng việc đều khiến cha anh — Mạnh Tùng Niên — tức đến độ như thể vùng cấm bị ai nhảy disco.

“Thời gian này con nên thu lại tính khí một chút.” Ôn Huệ kiên nhẫn khuyên bảo, “Trước cứ dỗ Mạnh tổng về Bắc Thành đã, hiểu không?”

Mạnh Phạn Xuyên không đáp, chỉ nhướng mày, ném chiếc kim cài áo đá quý cổ kia cho Ôn Huệ: “Chọn cái này.”

Nói rồi liền đi ra ngoài. Ôn Huệ không kịp phản ứng, tay chân lóng ngóng đón lấy, ngẩn người một lúc rồi mới đuổi theo phản đối: “Ê, con chọn xong rồi còn bắt tôi tới đây chọn giúp làm gì?”

_

Bên kia, sau khi rời khỏi phòng thử đồ, Sầm Trăn mở điện thoại ra mới thấy Tống Vọng vừa nhắn đến: “Em đâu rồi?”

Lướt lên trên, còn có một tin lúc nãy cô chưa thấy: “Họ đột ngột dọn trống cửa hàng, anh đang đợi ở phòng nghỉ tầng một, lát nữa em hãy vào.”

Có lẽ do lúc nãy ở bãi đậu xe tín hiệu không tốt nên Sầm Trăn không kịp nhận tin nhắn, mới gây ra màn hiểu lầm vừa rồi. Cô lập tức xuống lầu, cuối cùng cũng tìm thấy Tống Vọng trong căn phòng nghỉ không mấy rộng rãi.

Tống Vọng đang ngồi trên sofa đọc tạp chí, thấy Sầm Trăn bước vào thì hơi ngạc nhiên: “Nhanh vậy đã vào được rồi à?”

Tim Sầm Trăn vẫn còn đập hơi nhanh, khẽ “ừ” một tiếng, không nhắc đến chuyện vừa rồi đi nhầm.

Tống Vọng cũng không suy nghĩ nhiều, đứng dậy hỏi cô:

“Bộ này cảm giác thế nào? Mới thử được nửa bộ thì đã bị kéo đi thử cái này rồi, còn chưa nhìn rõ nữa.”

Anh ta chọn một bộ vest xanh tím kiểu dáng thoải mái, chất liệu và cắt may đều ổn. Mới nhìn qua thấy rất bảnh bao, nhưng nhìn kỹ lại có vẻ thiếu mất điều gì đó khó nói thành lời.

“Đây là bộ rẻ nhất trong tiệm rồi.” Tống Vọng thở dài. “Giờ anh chỉ đủ tiền mua mấy bộ này thôi. Mấy bộ thiết kế cao cấp kia toàn bảy chữ số trở lên, nghe nói còn dùng lông cừu loại đỉnh gì đó làm lớp ngoài, mỗi ngày nhà máy chỉ sản xuất được ba bốn mét vải.”

Sầm Trăn nghe ra trong lời anh ta có vẻ không cam lòng. Nhưng vũ đài danh lợi vốn không phải cuộc chơi công bằng, không chen lên cùng tầng kim tự tháp thì chỉ là đang làm khó chính mình.

“Bộ này cũng không tệ.” Sầm Trăn an ủi anh ta. “Rất hợp với anh.”

Tống Vọng im lặng một lúc, ánh mắt hơi trầm xuống, như chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi:

“Buổi tối ngày mai em có rảnh không?”

“Sao vậy?”

“Bữa tiệc ở Hoa Công Quán ấy, anh muốn em đi cùng.”

Sầm Trăn sững người: “Em á?”

“Em là bạn gái anh, anh dẫn em theo dự tiệc thì có gì lạ đâu.”

Không phải là không hợp lý, chỉ là… Sầm Trăn cảm thấy —— vừa nãy còn thử đồ, thế nào thoắt cái lại thành chuyện dự tiệc rồi?

“Anh không sợ bị người ta phát hiện à?”

“Người tham dự ai chẳng có bạn nữ đi cùng, có gì lạ đâu? Hơn nữa,” Tống Vọng cười tự giễu, “Tiêu điểm ngày mai là Nhị công tử nhà họ Mạnh. Anh là nhân vật nhỏ, ai để tâm.”

Nói rồi, anh ta thuận tay khoác vai Sầm Trăn, cười nói:

“Nơi đó là Hoa Công Quán đấy, mình coi như đi mở mang tầm mắt.”

Hoa Công Quán, vốn là dinh thự của một danh nhân nổi tiếng Thượng Hải thời thế kỷ trước, do con cháu đời sau giữ gìn tới nay, hiện là công trình được chính quyền thành phố bảo hộ, nhưng không mở cửa đón công chúng.

Cả năm hiếm hoi tổ chức một buổi tiệc, đãi khách đều là những nhân vật có máu mặt.

Cho nên lời Tống Vọng nói không sai, dù không phải để tham dự tiệc, chỉ được vào trong nhìn một vòng thôi cũng đã là cơ hội cực kỳ hiếm.

“Được.” Sầm Trăn đồng ý. “Vậy thì ——”

Tống Vọng như đoán trước cô định nói gì, nói trước:

“Yên tâm, anh đã chuẩn bị lễ phục cho em rồi. Lúc nữa về chắc sẽ nhận được chuyển phát nhanh.”

Thời đại học theo đuổi Sầm Trăn có không ít người, Tống Vọng không phải người ưu tú nhất, nhưng thắng ở kiên nhẫn. Từ năm nhất theo đuổi đến năm tư, theo đuổi đến đêm trước ngày tốt nghiệp mới khiến cô chịu mở lời đồng ý.

Sầm Trăn cũng từng nghĩ, sự chu đáo là ưu điểm lớn nhất của Tống Vọng.

“Cảm ơn.” Cô nói.

“Ngốc quá.” Tống Vọng xoa nhẹ mặt cô. “Còn nói cảm ơn với anh à.”

Vừa dứt lời thì điện thoại anh ta vang lên, chắc lại có chuyện công việc thúc giục. Sầm Trăn thấy vậy chủ động nói:

“Anh đi trước đi, em tự về nhà được.”

Tống Vọng tất nhiên là thấy có lỗi. Gần một tháng không gặp, mới gặp được một lúc đã phải đi, kiểu gì cũng thấy qua loa, có phần hời hợt.

Nhưng có lỗi thì vẫn phải đi, vì anh ta hiểu rõ tầm quan trọng của công việc. Con đường này vốn chẳng dễ đi, giờ mới có chút tiếng tăm, anh ta không thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội thăng tiến nào.

“Tối mai anh bảo Nhạc Vi đến đón em trước.”

“Ừm.”

Hai người cách nhau vài phút rời khỏi cửa tiệm.

Đến chạng vạng gần 6 giờ tối hôm sau, Tống Vọng đúng hẹn bảo trợ lý Nhạc Vi đến đón Sầm Trăn.

Cô mặc bộ lễ phục anh ta đã chuẩn bị sẵn. Dù không phải hàng hiệu quốc tế nổi tiếng, nhưng là thiết kế của một nhà thiết kế trẻ trong nước, nhìn vào cũng không đến mức thất lễ.

Trên đường đến Hoa Công Quán, Nhạc Vi – trợ lý Tống Vọng – thỉnh thoảng lại lén nhìn vào gương chiếu hậu.

Sầm Trăn ngồi thoải mái tựa vào ghế, vài lọn tóc bị gió lùa khẽ tung bay dưới ánh hoàng hôn, gương mặt nghiêng nghiêng của cô như một bức tranh mông lung nhưng đẹp đến kinh diễm.

Chiếc váy hai dây màu đen đơn giản, thanh lãnh, khoác lên thân hình mềm mại của cô lại mang một phong vị khác biệt. Đó là một loại khí chất khiến người ta khó lòng rời mắt, chỉ cần nhìn một cái, liền muốn dõi theo, đến cả việc dịch chuyển ánh nhìn cũng trở nên khó khăn.

“Nhạc Vi, lái xe cho đàng hoàng.” Phát hiện Hứa Nhạc Vi đã quay đầu nhìn ba lần, Sầm Trăn nhẹ nhàng nhắc nhở.

Hứa Nhạc Vi mím môi, không tiếc lời tán thưởng: “Chị Trăn Trăn, chị thật sự đẹp quá đi mất, mắt em sắp bị chị quyến rũ đến mù rồi.”

Lúc đầu khi biết Tống Vọng có bạn gái, Hứa Nhạc Vi thực sự kinh ngạc. Cô ấy không khỏi lo rằng chuyện yêu đương sẽ ảnh hưởng đến tương lai phát triển của Tống Vọng. Nhưng sau đó, khi tận mắt nhìn thấy Sầm Trăn ——

Hứa Nhạc Vi lập tức “trèo tường”: Tống Vọng, anh đúng là có phúc thật đấy!

Cộng thêm một điều —— Sầm Trăn không bước chân vào giới giải trí, quả thực là một tổn thất lớn cho giới này.

Hứa Nhạc Vi nói chuyện ngọt ngào, nhưng Sầm Trăn chỉ khẽ cười, dặn cô ấy: “Lái xe cẩn thận.”

Tâm trạng hôm nay của Sầm Trăn không tệ. Sau khi ở bên Tống Vọng, đây là lần đầu tiên anh ta đưa cô đến một nơi công cộng. Dù nhân vật chính của buổi tiệc tối nay không phải là họ, và cũng chẳng mấy ai để ý xem một nam diễn viên có chút tiếng tăm đi cùng ai, nhưng chỉ cần có thể ở bên nhau một buổi tối như thế này, đối với hai người mà nói, đã là điều vô cùng hiếm có.

Băng qua những con phố rực rỡ ánh đèn mới lên của thành thị, phong cảnh trong mắt Sầm Trăn dần trở nên yên tĩnh và đầy vẻ bí ẩn.

Cô chỉ từng nghe đến nơi gọi là "Hoa Công Quán", chứ chưa từng đặt chân đến. Nói chi đến việc từng đến, Thượng Hải rộng lớn như thế, khu Tây này – nơi đất chật người đông, giá trị từng tấc đất – gần như chưa bao giờ nằm trong phạm vi sinh hoạt thường ngày của cô.

Đây là con đường tụ họp danh nhân nổi tiếng, mà cô hoàn toàn không có điểm giao thoa nào với thế giới đó.

Trên suốt quãng đường đi, hai bên đường là những hàng cây ngô đồng trăm năm tuổi, tán cây xanh rợp, mang theo vẻ phong tình cổ điển đầy tinh tế. Đi được mấy trăm mét, đập vào mắt cô là một dãy biệt thự kiểu Pháp cổ kính.

Biệt thự kiểu Tây vòng quanh hồ nước, ẩn mình trong khu vườn rợp bóng cây, mỗi viên gạch đều toát lên vẻ cổ điển phục cổ và khí chất tao nhã.

Tòa biệt thự vốn không mở cửa tiếp khách, đêm nay lại sáng đèn rực rỡ, như thể đang tuyên bố về một buổi tiệc quan trọng mời đón các vị khách quý.

Bên ngoài đỗ không ít siêu xe sang trọng. Mười lăm phút trước, Tống Vọng đã nói anh ta đến rồi, hiện đang chờ ở sảnh tầng một. Nhưng sau khi Hứa Nhạc Vi đỗ xe xong và gọi điện cho anh ta, lại thấy hiện lên thông báo “máy bận”.

“Có thể là nhà cũ tín hiệu kém.” Hứa Nhạc Vi giải thích, rồi thử gọi lại vài lần, nhưng vẫn không liên lạc được.

Hai cô gái ngồi trong xe chờ một lúc, thấy thời gian bắt đầu tiệc tối sắp đến, người ra vào trước cổng cũng dần thưa, Hứa Nhạc Vi bắt đầu sốt ruột, trong lòng cũng thấy khó hiểu.

Tống Vọng sao lại không chủ động ra đón họ?

Không có bạn gái đi cùng, anh ta không gấp gáp sao?

Nhưng Hứa Nhạc Vi không dám nói ra. Ở giới giải trí lâu rồi, cô ấy biết tình cảm là thứ mơ hồ nhất, cũng là thứ rẻ rúng và không đáng tin nhất, thay đổi chóng mặt, nói buông là buông.

“Nếu không thì chị xuống xe trước, để em nói với bảo vệ thử xem, có thể cho chị vào trong tìm anh Vọng hay không.”

Trước mắt dường như cũng chẳng còn cách nào tốt hơn, Sầm Trăn đành chấp nhận đề nghị của Hứa Nhạc Vi.

Cô bước xuống xe, đôi giày cao gót mảnh khảnh dẫm nhẹ lên thảm cỏ, đôi chân dài vẽ nên một đường cong phong cảnh xinh đẹp.

Trước cổng Hoa Công Quán, lễ tân đang kiểm tra thư mời của khách. Hứa Nhạc Vi đi tay không, liền giải thích:

“Vị tiểu thư này là bạn nữ của Tống Vọng tiên sinh. Anh Tống hiện điện thoại không liên lạc được, có thể cho cô ấy vào trước được không?”

Dù rằng trước mặt là một người quá đỗi xinh đẹp như Sầm Trăn, việc được mời vào hẳn nhiên cũng không phải điều gì quá bất ngờ, nhưng nhân viên an ninh sau khi thử gọi điện cho Tống Vọng mà không được, đành bất đắc dĩ nói:

“Xin lỗi tiểu thư, cô không có thư mời.”

Thời tiết tháng Mười về đêm có phần se lạnh, bờ vai mảnh mai của Sầm Trăn trong gió trông càng thêm yếu ớt đơn bạc. Hứa Nhạc Vi vẫn cố gắng tranh thủ thay cô:

“Các anh không thể cử ai đó lên hỏi thử một chút sao?”

“Thôi, Nhạc Vi.” Sầm Trăn không muốn làm khó người khác.

Cô kéo tay Hứa Nhạc Vi quay lưng rời đi, nhưng mới đi được vài bước, nhân viên an ninh phía sau lại gọi với theo:

“Tiểu thư.”

Sầm Trăn quay đầu lại.

Thái độ của lễ tân đột nhiên thay đổi, vô cùng lịch sự làm tư thế mời:

“Cô có thể vào trong rồi.”

Sầm Trăn và Hứa Nhạc Vi nhìn nhau, có chút khó hiểu.

Hứa Nhạc Vi phản ứng rất nhanh, liền đẩy cô về phía trước:

“Nhất định là họ liên lạc được với anh Vọng rồi, mau vào đi!”

Nhờ vậy mà Sầm Trăn thuận lợi đi vào trong hội quán. Sắp đến thời gian khai tiệc, cô đến muộn một chút, xung quanh không còn ai, may mà vẫn có lễ tân ân cần chỉ đường, nói với cô tiệc tối được tổ chức trên tầng ba.

Sầm Trăn nói lời cảm ơn, một mình đi về phía cầu thang.

Chiếc cầu thang xoắn ốc mang phong cách cổ điển đậm chất hoài niệm, đứng dưới tầng một có thể nhìn thấy chiếc đèn thủy tinh khổng lồ treo ở chính giữa tầng cao nhất. Ánh đèn rực rỡ chiếu xuống, giống như trong khoảnh khắc đã xuyên qua về thời kỳ hoa lệ ưu nhã nào đó.

Sầm Trăn khẽ vén váy bước lên, vừa đến tầng hai thì điện thoại vang lên.

Là tin nhắn của Tống Vọng:

“Thật xin lỗi Trăn Trăn, vừa nãy ra cửa thì tình cờ gặp Chung Thanh lão sư, cô ấy đi một mình, mời anh làm bạn nam đi cùng, anh thật sự không thể từ chối được.”

Ngay sau đó là địa chỉ một nhà hàng Michelin mà anh ta gửi đến, kèm theo dòng:

“Bảo Nhạc Vi đi ăn với em nhé, cứ gọi món tùy ý.”

Chung Thanh là tiền bối trong giới, tuy rằng sau khi kết hôn đã lui về ở ẩn, nhưng chồng cô ta lại là nhân vật tiếng tăm trong giới ở Thượng Hải. Lần này cô ta mời Tống Vọng làm bạn nam đi cùng, ở một mức độ nào đó cũng coi như là một sự nâng đỡ.

Cuối cùng thì Sầm Trăn cũng hiểu vì sao mãi không liên lạc được với Tống Vọng. Cũng tại cô quá ngây thơ, căn bản không nghĩ đến khả năng bị leo cây.

Sầm Trăn dừng lại bên tay vịn cầu thang, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy buồn bực như vừa nuốt phải một con ruồi. Nếu như tối nay cô không đến đây thì cũng chẳng sao, nhưng giờ đã đến rồi, ngược lại lại trở thành kẻ dư thừa, tiến cũng không xong, lui cũng không được.

Sau vài giây điều chỉnh lại cảm xúc, Sầm Trăn vẫn bất đắc dĩ xoay người. Nhưng ngay khi cô định quay xuống lầu rời đi, lại bất chợt để ý thấy ở góc rẽ có một cánh cửa kính màu mang phong cách cổ điển.

Lờ mờ có thể nhìn ra được, tầng hai hình như có một cái ban công nho nhỏ.

Sầm Trăn từng thấy giới thiệu về quán cà phê Hoa Công Quán này trên mạng, tòa kiến trúc mang theo dấu vết thời đại này, dù là tuỳ tiện bài trí hay thiết kế chỗ nào cũng như một tác phẩm nghệ thuật, đẹp đến mức không lời nào tả nổi.

Bị cho leo cây đã đủ mất hứng rồi, cứ thế bỏ đi, hình như cũng có phần không nỡ với chuyến đi xa thế này của mình.

Trên tầng ba văng vẳng truyền đến tiếng ồn ào, nhưng nơi đây lại lặng yên lạ thường. Như bị một từ trường vô hình hấp dẫn, Sầm Trăn đứng tại chỗ ngừng một lát, sau đó đột nhiên bước tiếp lên bậc thang, tại chỗ ngoặt, đẩy ra cánh cửa kính màu loang lổ kia.

Chỉ cách một cánh cửa, mà như thể bước nhầm vào một đêm phong tình vạn chủng nào đó của thế kỷ trước.

Ban công cong hình cung kiểu Romeo, đèn tường đồng thau toả ra ánh sáng dịu dàng ấm áp, dây leo và hoa hồng quấn quanh lan can sắt rèn tinh xảo, cây ngô đồng xa xa khẽ đong đưa, đến cả luồng không khí phả vào mặt cũng mang theo chút lãng mạn.

Sầm Trăn bước lên phía trước, hai tay đặt trên ban công, nhắm mắt hít sâu, đắm chìm trong cảm giác thư thả thuộc về riêng mình này, sự khó chịu vì bị lỡ hẹn cũng dần dần tiêu tan. Qua một lúc, như nhớ ra gì đó, cô lấy điện thoại trong túi ra.

Trong mắt người ngoài, Sầm Trăn là một mỹ nhân cao lãnh không dễ tiếp cận, nhưng thật ra, sự cao lãnh ấy chỉ là vỏ bọc do cô dựng lên để tự vệ.

Sầm Trăn mới 21 tuổi, đương nhiên vẫn còn lòng thiếu nữ. Cô dùng camera trước đối diện chính mình, vì bốn bề vắng lặng, khóe môi cô nhếch lên một nụ cười nhạt, hoặc nghiêng đầu, hoặc chống má, chụp vài tấm rồi mới buông điện thoại xem lại ảnh.

Ban đêm ở ban công, tuỳ tiện chụp đều như danh tác. Sầm Trăn cũng giống như bao cô gái khác, lật xem từng tấm một, đến khi xem đến tấm cuối cùng, định đổi góc chụp một cái thì bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng, lập tức trượt về lại bức vừa nãy.

Cô kéo điện thoại lại gần, phóng to bức ảnh ra, kinh ngạc phát hiện ——

Trong ảnh selfie của cô… sao lại có bóng dáng một người đàn ông?

Sầm Trăn không dám tin mà xoay người lại, lúc này mới nhìn thấy dưới ánh đèn tường mờ nhạt ở một góc, có một người đàn ông dáng người cao gầy đang lười biếng dựa vào tường gạch đỏ, tay kẹp điếu thuốc chưa rít, lúc này đang thong thả nhìn về phía cô.

Ánh mắt chạm nhau, anh nhướng đuôi mắt lên:

“Chụp xong rồi à?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play