Thật ra có nhiều lời vốn dĩ chẳng cần phải nói ra. Du Châu có một “người cha” què chân, còn người phụ nữ kia thì phải chăm một đứa nhỏ suốt ngày. Trong mắt cả hai bên đều mang đầy phiền toái, bọn họ vốn dĩ không thể đi cùng một đường.
Người phụ nữ đứng nhìn bóng lưng mấy người Du Châu rời đi, trong lòng vẫn đầy tiếc nuối. Đổi cho đứa nhỏ một bát canh cá chỉ là một phần, lôi kéo Du Châu về phía mình mới là mục đích thật sự ban đầu.
Du Châu cõng Tạ Duẫn đi trước, Tần Thuật mang một bọc nhỏ đi sau nửa bước.
“Còn hai ngày nữa là tới Miên Châu. Đến đó nghỉ lại vài ngày rồi hẵng đi tiếp.”
Du Châu vừa nói vừa tính toán cho những ngày sau, lòng lại không hề nhẹ nhõm. Nước Sở đã bước vào vòng chiến loạn, vùng biên giới hứng chịu đầu tiên. Miên Châu lúc này e rằng cũng chẳng thua gì Triệu quốc đang chìm trong lửa loạn.
Tần Thuật gật đầu. Cho tới giờ, những phán đoán và lựa chọn của Du Châu đều không sai. Dù sao hắn cũng đã quyết định theo chân Du Châu mà sống, nàng nói gì thì chính là vậy.
“Một lát nữa, ngươi lanh trí chút, trốn được thì trốn, không được thì chạy xa ra, miễn là đừng để bị tóm là được…” Tạ Duẫn nghiêng đầu nói với Tần Thuật, rồi lại khẽ vỗ vai Du Châu, cúi xuống thì thầm bên tai nàng vài câu.
Du Châu im lặng một lát rồi gật đầu: “Được!”
Tần Thuật tuy đầu óc không nhanh nhạy bằng Du Châu và Tạ Duẫn, nhưng so với người cùng tuổi thì cũng thuộc hạng lanh lợi. Từ sau khi biết Tạ Duẫn biết võ, hắn đã hoàn toàn bỏ qua định kiến “gánh nặng” trước đó. Giờ lời Tạ Duẫn nói, hắn chỉ thua Du Châu một bậc về độ tín phục. Dù sao hắn còn đang mong Tạ Duẫn dạy võ cho mình kia mà!
Ánh mắt của năm tên kia khi nhìn bọn họ, Du Châu và Tạ Duẫn đều không quên. Lẽ ra vì hai con cá mà không đến mức oán hận như vậy, nhưng người ta lại cứ nhớ mãi... Đã vậy thì cũng chẳng cần nhún nhường!
Gió thu quét lá rụng… Tạ Duẫn đã cho Du Châu và Tần Thuật thấy thế nào gọi là “gió thu quét lá rụng” trong truyền thuyết!
“Cao thủ! Châu ca mới là cao thủ chân chính!” Tần Thuật nghe lời trốn ra xa, nhưng không chạy quá xa. Hắn nhanh nhẹn trèo lên một cây cao, từ trên nhìn xuống, thấy rõ ràng sự phối hợp giữa Du Châu và Tạ Duẫn, còn kích động hơn cả hai người đang giao đấu.
Du Châu cũng vui vẻ. Nàng cuối cùng cũng có cảm giác “nhặt được bảo vật”. Niềm vui thoáng qua, nàng lại tập trung phối hợp thế công của Tạ Duẫn.
“Nghe cho rõ, nhìn cho kỹ, cảm nhận thật kỹ. Đánh nhau không chỉ dựa vào sức...” Gậy gỗ trong tay Tạ Duẫn vung ra. Năm kẻ mai phục chỉ cần lọt vào phạm vi quét ngang của cây gậy, tất sẽ trúng một đòn.
“Đến lượt ngươi!” Tạ Duẫn đưa gậy cho Du Châu. Đám người bị đánh ngã khi nãy lại lồm cồm bò dậy, gào rú đau đớn. Thương thế không rõ rệt nhưng đau đến thấu xương.
Không phải Tạ Duẫn đánh không đủ mạnh, mà là hắn cố tình giữ lại lực, để cho Du Châu có cơ hội ra tay tiếp.
“Tiếng gió… tiếng thở… tiếng bước chân… Chú ý nghe!”
Bên trái! Nàng nghe thấy rồi! Một gậy vung ra, Du Châu vốn đứng ngay đơ bất động, đột nhiên nhắm mắt lại rồi lại mở ra, lách sang một bước, xoay gậy, gõ mạnh lên vai kẻ đột kích.
“A!” Một tiếng hét thảm, hắn quỳ rạp xuống đất.
“Gãy đúng hai cái xương sườn!” Tạ Duẫn nằm trên lưng Du Châu, mặt không đổi sắc thản nhiên nói. Hắn nhìn ra được Du Châu chưa có ý sát sinh, đến lúc này vẫn chỉ là đang trừng phạt dằn mặt.
Không muốn giết người thì được, nhưng tha người, không thể tha dễ dàng như vậy!
“Được!” Du Châu không hề do dự, bước chân như gió, chặn đầu đám người còn lại đang định bỏ trốn.
Nói là hai cái xương sườn, thì nhất định không thừa cũng không thiếu.
Năm tên đàn ông, độ tuổi từ hai mươi đến bốn mươi. Tổ hợp kiểu này không hiếm, nhưng cũng chẳng phổ biến.
Một nhóm toàn là đàn ông, theo lý thì không khó kiếm ăn, chẳng cần vì hai con cá đã bị ăn sạch mà lặn lội đến đây mai phục. Nhất định còn có nguyên nhân khác!
“Nói đi, các ngươi bắt chúng ta để làm gì?”
Du Châu cầm gậy, sau khi đánh gục tất cả, bước đến chỗ kẻ cầm đầu.
Gã kia cao hơn Du Châu không bao nhiêu, đôi mắt độc địa như rắn độc. Trong khi bốn tên kia la lối chửi rủa, hắn lại im lặng ít nói. Mà kẻ như thế… lại càng nguy hiểm hơn.
“Hừ… chọc nhầm rồi.” Gã cầm đầu khạc ra một búng máu, cười lạnh: “Là bọn ta không có bản lĩnh, muốn giết muốn chém, tùy các ngươi!”
“Hơ hơ…” Người bật cười là Tạ Duẫn. Hàng mi dài khẽ run, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn, “Bọn trẻ này không muốn giết người, nhưng ta thì không chắc đâu…”
Tính toán rằng Du Châu chưa từng thấy máu phải không?
“Đánh gãy thêm một cái nữa!” Giọng nói bình thản lại mang theo vẻ sung sướng khó hiểu, vang lên từ phía sau Du Châu.
Du Châu không đáp, nhưng cây gậy trong tay đã lại giơ lên…
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang vọng… Tần Thuật từ xa chạy tới, vừa thò đầu vừa lén nhìn, nửa sợ nửa hào hứng…
“Xin lỗi, tay nhẹ quá…” Du Châu nhìn tên cầm đầu, giọng nhàn nhạt như đang thật lòng xin lỗi, “Chỉ gãy… nửa cái thôi.”
“Vẫn còn nửa cái…”
“Á!” Gã kia mồ hôi túa ra đầy trán, nghiến răng chịu đựng.
Hắn còn có thể nhịn, nhưng mấy tên thuộc hạ thì không. Cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy chốc cả mười mấy cái xương sườn sẽ bị đánh gãy, có khi đau đến chết mất!
“Ta nói, ta nói…”
Gã kia vốn bị Du Châu cố ý tách khỏi bốn tên còn lại, sắc mặt hắn lúc này càng lúc càng tệ, sát ý trong mắt cũng càng lúc càng rõ.
Hóa ra bọn chúng đã theo dõi từ tối qua!
“Lục Vương gia nước Sở đang tuyển khổ dịch, mỗi người đưa đến sẽ được hai mươi lượng bạc trắng.”
Hai thiếu niên, một tàn phế, tưởng rằng dễ như trở bàn tay, ai ngờ lại đá trúng tấm sắt quá rắn!
Hối hận lắm, giận lắm! Lẽ ra sáng nay bị đánh một trận là phải bỏ cuộc rồi…
“Tần Thuật, lục soát!” Du Châu ra lệnh, Tần Thuật hí hửng chạy tới, ánh mắt sáng rỡ.
“Không… không còn gì…” Nghe ra ý tứ trong lời Du Châu, bọn kia lập tức khóc cha gọi mẹ, “Chúng ta vừa bị quân đội chặn lại, lục sạch rồi… nên mới…”
Chúng định quay lại đánh liều kiếm một mẻ to, mới nhắm đến bọn Du Châu không buông.
“Quân đội nào?” Du Châu nhíu mày, không vì không tìm được gì quý mà tức giận.
“Không rõ, chừng ngàn người, thấy chúng ta là lục sạch rồi bỏ đi…”
Du Châu lại đổi người hỏi, toàn những chuyện vụn vặt, nhưng sắc mặt tên cầm đầu kia lại càng lúc càng khó coi, sát khí cũng dày hơn…
“Các ngươi đi đi…” Du Châu gọi Tần Thuật lại, thật sự thả cho bọn chúng rời đi.
Phản ứng lại rồi, cả đám dìu nhau chạy trối chết.
“Châu ca…” Tần Thuật tuy không tán thành giết người, nhưng thế này tha người thì lại thấy không cam tâm, “Chúng nó định bán chúng ta đó!”
Du Châu không đáp, cõng Tạ Duẫn vững bước tiến về phía trước. Chờ bọn họ đi xa, trên một gò cao phía sau bỗng có ba người bước ra — một bà lão, một đứa nhỏ, và một người mặc áo choàng đen không rõ nam nữ.
“Nhìn ra được lai lịch không?” Bà lão hỏi người mặc áo choàng đen.
“Không nhìn ra…” Thật ra Tạ Duẫn chưa hề ra chiêu thực sự, hắn chỉ nhắm vào thần lực thiên bẩm của Du Châu để chỉ điểm.
“Lão thân lại nhìn nhầm rồi…” Bà thở dài cảm thán, lại cúi nhìn đứa nhỏ bên cạnh, “A Ly có thích bọn họ không?”
“Ca ca áo đen lợi hại quá!” Đứa trẻ tròn mắt ngưỡng mộ, vừa ngây thơ vừa rụt rè.
Bà lão bật cười, xoa đầu nó, nhưng không nói thêm gì.