Tạ Duẫn không đáp, chỉ khẽ cười. Bao nhiêu u ám quấn quanh hắn suốt đêm nay liền tan biến, thay vào đó là khoái ý — một loại vui sướng thật sự phát ra từ tận đáy lòng.
Khóe môi hắn hơi nhếch, lúm đồng tiền vẫn giấu kỹ nơi hai má chậm rãi hiện ra, ánh mắt ôn nhu, nốt lệ nơi đuôi mắt chan chứa tình ý. Rõ ràng chỉ là một nụ cười nhạt, nhưng chỉ một nụ cười ấy thôi cũng đủ khiến trăm hoa thất sắc.
“Trước khi ta luyện xong võ công, ngươi vẫn là… chớ nên cười với người khác như vậy,” Du Châu nghiêng đầu, chớp mắt vài cái mới thoát khỏi dung nhan rực rỡ của Tạ Duẫn. Ấy, xem ra tâm cảnh nàng vẫn còn sơ hở, lại là sơ hở lớn.
Kế mỹ nhân của Tạ Duẫn… nàng quả thực chống đỡ không nổi.
Nghe vậy, Tạ Duẫn càng cười vui hơn. Tuy khoảnh khắc Du Châu thất thần chỉ là chớp mắt, nhưng hắn rốt cuộc cũng trông thấy phản ứng mà hắn muốn thấy.
“Ừ, ta nghe lời A Châu của ta.”
Hắn chưa từng cười với ai như thế, từ trước đến giờ, chỉ dành riêng cho nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT